ÔN NHU NHẤT ĐAO - Trang 396

Ngay cả lão bà bà và tiểu cô nương ngồi trên viên gạch nhỏ bán chè

đậu đỏ hạt sen, hắn đều cảm thấy rất thú vị.

Còn có tên ăn mày nhỏ dưới Tam Hợp lâu, ngửi ngửi mùi rượu lại

thèm chảy nước miếng, hắn cũng cảm thấy vô cùng thú vị.

Càng thú vị là bên dưới Tam Hợp lâu, trong nhà ăn đang có một

người.

Trong quán rượu đương nhiên phải có người, không có gì đặc biệt.

Quán rượu không có người thì không thể tiếp tục làm ăn. Đối với quán

rượu tiệm cơm, càng nhiều người dĩ nhiên là càng tốt.

Khách trong quán rượu không phải người, đó mới là chuyện lạ.

Người này đương nhiên cũng là người, có điều Vương Tiểu Thạch vừa

nhìn lại không cảm thấy hắn là người.

Không phải người, mà là thùng cơm.

Trên bàn người này có ba mươi mốt cái chén không chồng lên nhau,

còn cao hơn so với đầu người.

Hơn nữa người này vẫn còn đang ăn cơm, chỉ ăn cơm, không có đồ ăn.

Trên bàn của hắn còn có mười bảy chén cơm.

Nhìn người nọ ăn cơm một cách ngấu nghiến, chỉ cần được ăn cơm

chứ không cần sảng khoái, giống như cơm trước mắt này là nhan như ngọc,
là hoàng kim ốc, chẳng những hương thơm ngào ngạt mà còn nóng bỏng,
xinh đẹp động lòng người.

Cũng không biết là hắn không thích đồ ăn, hay là vì gọi cơm quá

nhiều nên gọi không nổi đồ ăn. Hắn chỉ ăn cơm, không ăn đồ ăn, giống như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.