ÔN NHU NHẤT ĐAO - Trang 678

- Ngươi cho rằng thả ra thì bọn chúng sẽ trở thành bằng hữu của chúng

ta sao? Suy nghĩ đó quá hão huyền rồi.

- Đây không phải thả, mà là ai cũng có quyền sống, cũng không ai có

quyền giết người khác. Không giết người là chuyện thiên kinh địa nghĩa,
cũng không cần báo đáp gì, sao có thể là suy nghĩ hão huyền?

Vương Tiểu Thạch nghiêm nghị nói:

- Chúng ta nhấn chết một con kiến, có thể là vì nó cắn chúng ta một

cái, hay chiếm đoạt lương thực của chúng ta. Nếu như nó không phạm đến
ta, sao lại phải lấy đi tính mạng của nó? Người không phạm ta, ta cũng
không phạm người; còn nếu người phạm ta nhưng không đến mức phải
chết, vậy cũng không cần thiết phải giết người. Trên đầu chúng ta cũng có
một đôi bàn tay lớn vô hình, nếu như vô duyên vô cớ giết người, nó chỉ cần
nhấn xuống một cái sẽ biến thành thiên tai kỳ họa, chúng ta đã sớm không
tồn tại trên đời này rồi.

- Nếu như ngươi muốn nói đến ông trời, vậy trời vốn là bạo ngược vô

tình, xem vạn vật như chó lợn. Trời đất bất nhân, nào có giúp những kẻ
lương thiện. Chúng ta không giết người cũng sẽ có người khác giết người,
vì để mình không bị giết, không bằng giết nhiều người một chút.

Từ sau khi thi triển “Tam Chỉ Đạn Thiên”, sắc mặt của Bạch Sầu Phi

vẫn trắng một cách kỳ lạ, không thể khôi phục lại:

- Có kẻ làm đại sự nào lại không giết người? Giết người cũng chẳng

phải chuyện gì ghê gớm. Có ai sống trên đời lại không giết người? Chỉ là
hắn có thể không dùng đao, không dùng máu, mà dùng tư tưởng, dùng mưu
kế, dùng phương thức của hắn để giết người khác mưu lợi cho mình, mà
hắn cũng bị người khác giết để mưu lợi cho bọn họ.

Vương Tiểu Thạch hỏi lại:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.