ÔN NHU NỘ TƯỚNG CÔNG - Trang 118

Mắt thấy nàng cả người tràn đầy sinh khí sáng lạn mà chỉ vì một câu

của hắn lại ảm đạm xuống, Phó Thanh Dương cảm thấy như bản thân mình
đã làm sai cái gì đó, nhưng hắn thật sự không rõ là cái gì.

Từ trước đến nay, thê tử của hắn luôn luôn giữ quy cũ, tại sao lại đột

nhiên trở nên giống một tiểu hài tử?

Lặng im hơn nửa ngày, không nghe phu quân quở trách, Lâu Thấm Du

bất an hạ lông mi xuống lén nhìn hắn dò xét, thấy hắn dường như cũng
không có giận, chỉ dùng đôi mắt hoang mang nhìn nàng, giống như không
nghĩ ra nàng bị cái gì?

Không phải nàng bị cái gì cả, mà sự thật là...Không, là bản chất nàng

như vậy...

Cắn môi dưới, nàng yên lặng suy tư một lát, rồi đột nhiên xoay người

đưa lưng về phía Phó Thanh Dương, ngắm nhìn hồ nước mênh mông trắng
xóa như không có giới hạn ở phía trước, hết sức hư vô và bao la.

"Thật ra, trước đây ta cũng giống như muội muội của ta vậy, nghịch

ngợm gây sự, thích náo nhiệt, mãi đến một ngày, ta cũng không nhớ rõ là
lúc đó ta được mấy tuổi, ta đi tìm cha, bắt gặp nương đang mắng cha là đồ
phế vật vô dụng, sau khi mắng xong nương bỏ đi, mà cha...hai hốc mắt đỏ
lên lặng lẽ rơi nước mắt..."

Thanh âm của nàng nhẹ nhàng, tinh tế, lại mang theo nhiều bi thương

trầm trọng như vậy.

"Ta nghĩ, khi đó ta hẳn còn chưa hiểu nhiều việc, cho nên ta hỏi cha,

có phải vì nương không ở bên cạnh hắn nên hắn tịch mịch như vậy hay
không? Cha nói, đúng vậy, hắn rất tịch mịch, rất tịch mịch. Từ đó về sau, ta
thường đi theo giúp cha, sau đó, dần dần ta cũng hiểu rõ vì sao cha tịch
mịch như vậy, nhưng mà..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.