ÔN NHU NỘ TƯỚNG CÔNG - Trang 119

Thở dài bất đắc dĩ, vẻ mặt của nàng lại ảm đạm xuống.

"Ta không biết nên an ủi cha như thế nào, thấy cha luôn u uất như vậy,

chưa từng tươi cười lấy một cái, ta cảm thấy nếu ta vui vẻ, ta cười vui, thì
thật có lỗi với cha ta, cho nên ta không chơi, không náo loạn, một tấc cũng
không rời ở bên cạnh cha, kiên nhẫn nghe hắn thổ lộ tâm sự với ta. Ta
tưởng chỉ cần ta có thể thay nương làm bạn với cha, cha cũng sẽ không tịch
mịch như vậy, thương tâm như vậy, nhưng mà..."

Nàng cười khổ tự giễu mình.

"Sau một thời gian cuối cùng ta cũng tỉnh ngộ, loại ý tưởng này thật

ngây thơ, ta vĩnh viễn cũng không thay thế được nương ta. Mấy năm sau,
cha qua đời, chỉ sau thất tuần nương đã không thèm quan tâm mà cười ha
hả, cuối cùng ta nhịn không được mắng nương ta là quá vô tình, mà nương
chỉ khinh miệt nhìn ta, nói..."

"Muốn làm đại sự thì không nên câu nệ loại tiểu tiết này."

"Đây không phải là tiểu tiết gì, nương, cha yêu nương mà! Chẳng lẽ

nương thật sự không biết một chút nào?"

"Cái gì tình hay không tình, yêu hay không yêu, căn bản chỉ là rác

rưởi!"

"Nương, nương thật quá đáng, cha yêu nương như vậy, cũng chẳng

qua khao khát nương có thể yêu lại ông một chút, cho ông một chút hạnh
phúc bình thường."

"Hạnh phúc bình thường? Quả nhiên là nam nhân vô dụng mới có cái

loại tư tưởng nông cạn này!"

"Không, không phải cha vô dụng, ông chính là trời sanh tính đạm bạc,

suy nghĩ của cha cũng không nông cạn, mà là không tham lam."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.