"Thanh ca."
Thân ca?
Thịt nơi hai gò má của Phó Thanh Dương vặn vẹo nghiêm trọng.
"Hả?" Lão cha chết tiệt, tại sao lại đặt cho hắn cái tên này!
"Chàng có thể giúp ta một việc này được không?"
"Việc gì?"
"Sau này, nếu ta lại chăm chăm ngắm nhìn chàng, vậy xin Thanh ca
lập tức nhắc nhở ta một chút."
"Sao?" Phó Thanh Dương giật mình, nửa người như muốn đổ sang
một bên, nghi ngờ suy nghĩ một hồi rồi bừng tỉnh đại ngộ, "Ta hiểu rồi, nữ
nhân ngắm nhìn nam nhân thật không ra thể thống gì, nhưng..." lại hoang
mang trừng mắt nhìn. "Ta là phu quân của nàng, lão bà ngắm phu quân là
chuyện thiên kinh địa nghĩa, việc này đâu có gì không hợp với thể thống
đâu?"
Lâu Thấm Du thở dài một hơi. "Cho dù là vậy, thê tử luôn chăm chăm
ngắm nhìn phu quân cũng không được tốt lắm đâu?"
Nàng ngắm nhìn hắn, hắn cũng đâu có mất đi miếng thịt nào, có gì là
không tốt?
Phó Thanh Dương vẫn vô cùng hoang mang. "Tại sao?"
"Cái này...ta..." Lâu Thấm Du bắt đầu cảm thấy có chút dở khóc dở
cười. "À, luôn luôn chăm chăm ngắm nhìn phu quân, cái đó...vậy..."
Phó Thanh Dương nhẫn nại chăm chú nhìn nàng, kiên nhẫn chờ câu
trả lời của nàng, mà nàng lại cứ "vậy" cả buổi, "vậy" không ra được nửa
câu tiếp theo, rốt cuộc là "vậy" cái gì? Hắn đành phải nhăn mày lại, tự suy