ÔNG HOÀNG XỨ KAHEL - Trang 130

Phần Hai

Lúc ông xuống tàu thì người đánh xe riêng đã đang đợi ông, ngành điện

báo đã hoạt động rất tốt. Nhưng liệu ông đã ra khỏi một toa tàu, hay một cái
lỗ sâu không đáy của hư vô đây? Marseille lấp lánh dưới ánh sáng của một
mùa hè Anhđiêng rực rỡ. Dẫu vậy, ông chẳng cảm thấy gì cả: ông không
cảm thấy những cái ve vuốt mơn trớn của ánh mặt trời lẫn da thịt của thành
phố, tuy đã được ham muốn biết bao từ quá lâu nay. Cơ thể rệu rạo này,
dáng đi liêu xiêu này, phải chăng Phi châu đã giữ lại con người ông và chỉ
trả về một hồn ma bóng quế?

Ông đưa tay lên che mắt để tránh ánh sáng lóa rực rỡ bên ngoài, ông lảo

đảo đáp lại lời chào của anh đánh xe, bám rất lâu vào cánh cửa xe để trút
bớt sự cuồng cẳng và làm quen với ánh sáng. Ông kinh ngạc ngắm hai sườn
xe tráng véc-ni đen và những bánh xe sáng bóng có nan hoa mạ san hô.

– Anh cho xe chạy qua Cảng Cũ nhé, Marcel! - Ông lầu bầu nói trong

lúc ngồi vào ghế. Tựa khuỷu tay lên cánh cửa sổ hé mở và để mặc cho
những hình khối lờ mờ của những tòa nhà cao tầng và những hình bóng ma
quái của cây cối và khách bộ hành trượt qua dưới cặp mắt nhòa đi vì thiếu
ngủ. Họ mau chóng xuống hết đại lộ Athènes và Canebière. Đến kè Belge,
ông ra hiệu cho Marcel chạy chậm lại. Tươi hỉnh hẳn nhờ gió biển, ông
ngẩng đầu ngoái nhìn về phía Cảng Cũ để lặng ngắm sự đông đúc nháo
nhào trên các kè và sự đan chen chồng chéo tráng lệ của những cột buồm.
Chỉ đến đoạn đó thì ông mới thực sự cảm nhận được sự hiện diện của thành
phố.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.