ÔNG HOÀNG XỨ KAHEL - Trang 170

– Không! Anh là bạn của Almâmi, và đó chính là một chiếc lá chắn thực

sự ở đây. Dẫu vậy, anh bây giờ đang ở trong một tình thế mới rồi đấy.

Anh ta chẳng cần phải nói thêm gì nữa. Yémé ngay lập tức hiểu ra khi

nhìn cách anh ta gãi đầu:

– Hãy nói thẳng cho tôi biết đi, Tierno, anh đang sợ cho tôi hay đang lo

cho anh hả?

– Fouta phức tạp lắm, Yémé ạ! Chẳng có gì là chắc chắn nơi chúng tôi

cả!

– Tôi hiểu! Khi nào thì anh muốn tôi ra đi?
– Hôm nay là thứ bảy. Đó là một ngày tốt lành, thứ bảy ấy mà, để bắt

đầu khởi hành một lộ trình.

– Tốt thôi! Thế thì, chỉ xin một sự giúp đỡ cuối cùng! Anh có thể cho tôi

mượn chừng hai mươi lính để đi qua Kokoulo được không?

– Lời đề nghị của anh đã được chấp nhận! Tôi vẫn còn là bạn của anh,

Yémé ạ, chẳng cần phải bận tâm lo ngại điều đó làm gì!

Những lo lắng của ông được xác nhận khá nhanh: một đội lính gác đã

đến gặp ông để chuyển hướng đi của ông và dẫn ông về Digui, một xóm
nhỏ chừng hai chục nóc nhà, cách Fougoumba già hai giờ cuốc bộ.

“Thế là xong, - ông tự nhủ, - người ta lại chơi cho tôi nghe cùng một bản

nhạc hệt như lần trước, chỉ có điều lần trước, đó là ở Timbo, còn lần này thì
ở một nơi khỉ ho cò gáy trong rừng rú. Tôi sẽ chết ở đây vì đói, vì rắn cắn
hay vì thuốc độc cực mạnh, ở Boké sẽ chẳng ai biết đó là đâu, huống chi là
ở Saint-Louis. Lũ người thâm ác này sẽ thề đứng thề ngồi rằng chúng đã
đợi tôi ở Gougoumba mãi mà không thấy, rằng chúng đã không hề nhìn
thấy tôi đến. Olivier de Sanderval khốn khổ này, vốn hiền lành quá đỗi,
nồng nhiệt quá đỗi! Có lẽ là do lũ thú hoang hay bọn cướp đường dài đã
xơi tái rồi! Bởi lẽ, đương nhiên rồi, chẳng có ai, ở Saint Louis hay ở Paris,
chẳng ai lại không tin rằng bọn cướp đường hành động theo đúng chỉ thị
đến từ ngai vàng ở Timbo!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.