ÔNG HOÀNG XỨ KAHEL - Trang 175

– Em trốn Dion-Koїn đến đây bằng cách đi tắt xuyên qua rừng. Em

không thể ngồi yên được nữa khi biết anh đang có mặt ở đây.

– Thế bà cụ này là thế nào?
– Arabia là dì của một trong đám con hầu của em, chính họ đã bày cho

em kế hoạch này đấy.

– Một mình ở đây, trong đêm, giữa lũ thú rừng như vậy à?
– Ở trong làng thì chúng ta hẳn đã bị nhìn thấy. Nhưng trước hết hãy ăn

đi đã, người đàn ông của em ạ, rồi sau đó ta sẽ nói.

Nàng quay về đám bát đĩa và chiếc bình đặt dưới chân. Ở đó có mật ong,

sữa và một món cơm ngon tuyệt ăn kèm với một con gà béo ngậy sốt gừng.
Ông chén thỏa thích trong lúc nàng hâm nóng cho ông nước hãm kinkéliba.

Khi chia tay nhau, vào lúc hửng sáng, nàng chìa cho ông một chiếc bùa

bằng da, run rẩy khép tay ông lại và bóp thật chặt:

– Nếu anh không để mất nó, chúng ta sẽ được bảo vệ! Chính đạo sĩ đã

nói thế đấy.

Tối hôm sau ông quay lại đó và tất cả các tối sau đó nữa.
Dẫu vậy, một buổi sáng, lúc quay về làng, ông bắt gặp một đám lính

đang túm tụm trước cửa nhà ông.

– Ông ở đâu về vậy, hả Da Trắng, ở đâu hả?
Ông tìm kiếm một lời nói dối tầm cỡ trong mớ suy nghĩ lộn xộn của

mình và chỉ tìm thấy điều này:

– Tôi thấy xấu hổ phải nói ra!
– Nếu là ông, kiểu gì thì tôi cũng sẽ nói! - Kẻ to lớn đeo bùa hình như là

thủ lĩnh, khuyên ông bằng một chất giọng khủng khiếp của hắn.

– Tôi đã quá đói đến nỗi không thể ngăn mình đi vào rừng để hái quả

dại ăn.

– Hi, hi, hi! Hái quả dại ăn vào giờ này ư! Các ông, Da Trắng, quả là có

cái bụng thật kỳ quặc! Thôi nào, vào chuẩn bị đi, Almâmi đang đợi chúng ta
đấy!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.