ÔNG HOÀNG XỨ KAHEL - Trang 274

giản nói lên sự không thể của một chuyện tình, mà nó cũng thông báo đoạn
cuối của một ước mơ - những giới hạn của sự vô cùng, nói như ông vẫn
nói.

Hoàng hôn đã đuổi kịp trước khi họ băng qua sông. Dòng Konkouré vẫn

chưa dứt lũ dẫu đã vào đầu mùa khô: không thể vượt sông được, đêm đã
đến rồi. Họ cắm trại trong một khu rừng thưa mà một vách đá la-tơ-rít dựng
lên bảo vệ họ khỏi khối bùn rác rưởi nằm đầy trên bờ sông.

Hậu quả gián tiếp, như bữa ăn bị ngộ độc ở Sokotoro chăng? Ông chìm

vào giấc ngủ sâu ngay khi tháo bốt ra. Nhưng ông lại tỉnh giấc vào hồi giữa
đêm, hoảng loạn bởi những cơn ác mộng và thở hổn hển như một con vật
thiếu khí. Ông ra khỏi lều, tay đặt trên ngực và hét lên như thể ông sẽ nhổ
ra cả khoang phổi:

– Không… khí! Georges à… làm ơn đi… cho không khí đi!
Con trai ông đã thành công, một cách khó khăn, làm ông dịu đi và dẫn

ông quay về giường ngủ. Cậu thấm mồ hôi trán cho cha, xoa bóp ngực và
lẩy bẩy vật lộn với hộp thuốc để tìm những viên thuốc và sữa xoa bóp. Tất
cả đã trở nên bình thường. Đó là ngày của những điều kỳ diệu, bởi chẳng
mấy chốc ông cất tiếng ngáy. Phần còn lại của chuyến đi diễn ra mà chẳng
có trở ngại vụn vặt nào, ngoài những cú ngã thường nhật, chứng cứng khớp
và những cơn đau bụng không tránh khỏi. Ông lao thẳng đến điện Thống
đốc ngay khi cập bến Conakry. Ông bắt gặp Ballay trong văn phòng đang
bồn chồn tra cứu đống hồ sơ, cây thước kẻ bất biến trên tay. Những lời
chào hỏi xa giao diễn ra chóng vánh, không mặn nồng, và những câu
chuyện ngay lập tức đi thẳng vào đề:

– A, cụ khốt Sanderval! Sự có mặt cạnh ông chẳng khiến tôi thích thú

cho lắm, nhưng tôi thích ông có mặt ở đây, bên cạnh tôi hơn là ở đó trong
vùng không thể nắm bắt của ông, Fouta!

– Ô, đó gần như một dấu hiệu của sự ngưỡng mộ, thưa Thống đốc!
– Rồi, điều gì đưa ông đến đây thế?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.