ỐNG NHÒM HỔ PHÁCH (VẬT CHẤT TỐI CỦA NGÀI #3) - Trang 18

Will suy tính xem nên làm gì. Khi ta lựa chọn một cách trong số rất

nhiều cách khác, tất cả những cách ta không chọn sẽ bị dập tắt như ngọn
nến, như thể chúng chưa hề tồn tại. Vào lúc này, tất cả các lựa chọn của Will
đều cùng đồng thời tồn tại. Nhưng để giữ cho tất cả cùng tồn tại có nghĩa là
chẳng làm gì cả. Rốt cuộc thì cậu vẫn sẽ phải lựa chọn.

“Chúng ta sẽ xuống núi,” cậu nói. “Chúng ta sẽ tới chỗ cái hồ đó. Ở đó

có thể có thứ tôi tận dụng được. Mà dù sao tôi cũng đang khát nước. Tôi sẽ
đi theo lối mà mình nghĩ là đúng và ông có thể chỉ dẫn nếu tôi đi nhầm.”

Chỉ khi đã đi được vài phút xuống con dốc lởm chởm đá chẳng có lấy

một lối đi này, Will mới nhận ra rằng bàn tay cậu không còn đau nữa. Thật
ra cậu chưa từng nghĩ tới vết thương của mình kể từ khi tỉnh dậy.

Cậu dừng lại nhìn miếng vải xù xì mà bố đã quấn quanh vết thương sau

cuộc vật lộn giữa họ. Nó đang trơn nhẫy vì thứ thuốc mỡ mà ông đã bôi lên,
nhưng không hề có một dấu hiệu nào của máu rỉ; và sau khi đã bị chảy máu
không ngừng kể từ lúc bị mất hai ngón tay, điều này dễ chịu đến mức cậu
cảm thấy tim mình gần như đang đập rộn ràng vì vui sướng.

Cậu thử cử động các ngón tay. Quả vậy, các vết thương vẫn còn đau,

nhưng mà là một kiểu đau khác: Không phải là sự nhức nhối sâu hoắm khiến
sức lực cạn kiệt của ngày hôm trước, mà là một cảm giác âm ỉ, yếu ớt hơn.
Cảm giác như nó đang lành lại vậy. Bố cậu đã làm điều đó. Bùa chú của các
phù thủy đã thất bại, nhưng bố cậu đã chữa lành cho cậu.

Cậu phấn khởi tiến bước xuống dốc.
Mất ba tiếng đồng hồ và vài lời chỉ dẫn trước khi cậu tới một cái hồ

nhỏ màu xanh biếc. Lúc đến được đó, họng cậu đã khô khốc vì khát. Dưới
ánh mặt trời thiêu đốt, chiếc áo choàng trở nên nặng trịch và nóng bức; mặc
dù sau khi cởi ra cậu lại nhớ sự bao bọc của nó, vì đôi tay và cái cổ trần của
cậu đang bỏng rát. Cậu thả rơi áo choàng và balô rồi chạy vài mét cuối cùng
về phía làn nước, để vục mặt xuống và nuốt từng ngụm nước lớn lạnh toát.
Nước lạnh tới mức khiến răng và đầu cậu đau buốt.

Khi cơn khát đã dịu đi, cậu ngồi dậy rồi nhìn quanh. Ngày hôm trước

cậu đã không có tâm trí nào để để ý tới mọi thứ, nhưng giờ cậu đã thấy rõ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.