ỐNG NHÒM HỔ PHÁCH (VẬT CHẤT TỐI CỦA NGÀI #3) - Trang 192

“Phải, đúng như vậy, điều đó sẽ thật khủng khiếp… Cậu biết đấy, với

mẹ mình, tớ chưa bao giờ nhận ra… Tớ cứ một thân một mình mà lớn lên,
thật đấy; tớ không nhớ nổi có bất cứ ai từng ôm ấp hay âu yếm mình, trong
suốt cuộc đời mà tớ có thể nhớ được chỉ có mình tớ và Pan… Tớ không nhớ
được là cô Lonsdale đã từng đối xử với mình như thế; cô ấy là bảo mẫu ở
Học viện Jordan, tất cả những gì cô ấy làm là đảm bảo rằng tớ luôn sạch sẽ,
đó là tất cả những gì cô ấy nghĩ đến, à còn cả các phép tắc nữa… Nhưng
trong hang động đó, Will ạ, tớ thật sự đã cảm thấy - ôi thật là kì lạ, tớ biết bà
ấy đã làm những điều tồi tệ, nhưng tớ thật sự nhận thấy rằng bà ấy yêu
thương mình và chăm sóc mình tận tình… Hẳn là bà ấy đã nghĩ tớ sắp chết
rồi khi mà cứ ngủ miết như thế - tớ đoán mình hẳn đã bị mắc thứ bệnh gì đó
- nhưng bà ấy không ngừng chăm lo cho tớ. Tớ còn nhớ một hay hai lần tỉnh
dậy và thấy bà đang ôm mình trong vòng tay… Tớ nhớ điều đó, chắc
chắn đấy… Đó là điều tớ sẽ làm ở vị trí của bà ấy nếu tớ có một đứa con.”

Hóa ra cô bé không hề biết lí do vì sao mình cứ ngủ suốt thời gian đó.

Cậu có nên kể với cô và phản bội lại kí ức đấy, dù cho nó có là nhầm lẫn?
Không, đương nhiên là cậu không nên.

“Có phải bụi cây đó không?” Lyra hỏi.
Ánh trăng đủ rực rỡ để soi rọi từng chiếc lá một. Will bẻ lấy một cành

non, và mùi nhựa thông vương lại rất nồng trên những ngón tay cậu.

“Chúng ta sẽ không nói bất cứ điều gì cho mấy mật thám tí hon đó,” cô

bé nói thêm.

Chúng nhặt lấy đầy một vòng tay từ bụi cây rồi đem trở về hang động.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.