ỐNG NHÒM HỔ PHÁCH (VẬT CHẤT TỐI CỦA NGÀI #3) - Trang 221

Ngay khi Ngài Asriel vào cùng cả đoàn, con tàu bắt đầu chuyển bánh,

lướt đi một cách êm dịu từ sân ga vào tới một đường hầm rồi nhanh chóng
tăng tốc. Chỉ có âm thanh của bánh xe trên đường ray trơn nhẵn mới giúp họ
đoán được vận tốc mình đang đi.

“Chúng ta đang đi đâu đây?” Phu nhân Coulter hỏi.
“Tới kho vũ khí,” Ngài Asriel đáp cụt lủn rồi quay đi để thủ thỉ với vị

thiên thần.

Phu nhân Coulter nói với Ngài Roke: “Quý ông, có phải các mật thám

của ông luôn được cử đi theo cặp không?”

“Sao bà lại hỏi vậy?”
“Chỉ đơn thuần là tò mò thôi. Tôi và linh thú của mình rơi vào tình thế

tiến thoái lưỡng nan khi chúng tôi gặp họ gần đây trong hang động đó, và tôi
đã rất ngạc nhiên khi thấy họ chiến đấu tài tình đến thế nào.”

“Tại sao lại ngạc nhiên? Bà không cho rằng những người có cỡ như

chúng tôi có thể là những chiến binh cừ khôi sao?”

Phu nhân nhìn ông ta với vẻ thờ ơ, ý thức được sự hung tợn trong lòng

kiêu hãnh của ông.

“Không,” bà nói. “Tôi cứ nghĩ chúng tôi sẽ hạ gục các ông dễ dàng,

nhưng các ông lại gần như đánh bại chúng tôi. Tôi rất vui được thừa nhận
sai lầm của mình. Nhưng có phải các ông luôn chiến đấu theo cặp không?”

“Các bà là một cặp, không phải sao, bà và linh thú của bà ấy? Bà muốn

chúng tôi nhượng bộ lợi thế đó sao?” Ông nói, nhìn bà chòng chọc với vẻ
đầy ngạo mạn, đôi mắt sáng rực ngay cả trong ánh sáng rất nhẹ từ những
khối pha lê, thách thức bà dám hỏi thêm.

Bà nhũn nhặn nhìn xuống và không nói gì nữa.
Vài phút trôi qua, Phu nhân Coulter cảm thấy đoàn tàu đang đưa họ đi

xuống, vào sâu hơn trong lòng núi. Bà không thể đoán được họ đã đi xa
chừng nào, nhưng khi ít nhất mười lăm phút đã qua, đoàn tàu bắt đầu chậm
lại; rồi lập tức họ tiến tới một sân ga nơi ánh sáng đèn mạch trông thật rực rỡ
sau bóng tối trong đường hầm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.