Thay vì cắt ngay khi cảm nhận được điểm dừng đầu tiên như vẫn
thường làm, cậu để cho con dao đi tiếp hết điểm này đến điểm khác. Việc
này giống như lần theo một hàng mũi đan trong lúc ấn nhẹ đến mức không
làm hỏng mũi nào.
“Cậu đang làm gì vậy?” Tiếng nói trong không khí vang lên, lôi ngược
cậu trở lại.
“Khám phá,” Will đáp. “Yên lặng và tránh ra đi. Ông mà tới gần cái
này là sẽ bị cắt trúng đó, mà tôi không thấy được ông nên cũng không thể
tránh được.”
Balthamos phát ra một tiếng kêu bất mãn bị kìm nén lại. Will lại giơ
con dao ra, cảm nhận những điểm dừng và ngập ngừng nhỏ xíu. Cậu không
ngờ là có nhiều đến vậy. Trong lúc cảm nhận chúng mà không cần phải cắt
xuyên qua ngay lập tức, cậu thấy rằng mỗi điểm đều mang một tính chất
khác nhau: chỗ này thì cứng và rõ ràng, chỗ kia lại mờ ảo; điểm thứ ba trơn
trượt, còn điểm thứ tư lại mỏng manh dễ vỡ…
Nhưng trong tất cả số đó, có những chỗ cậu cảm thấy dễ dàng hơn
những nơi khác, và vì đã biết trước đáp án, cậu cắt qua một điểm để kiểm tra
chắc chắn: Lại là thế giới của chính cậu.
Cậu đóng ô cửa lại rồi dùng mũi dao lần tìm một vết rạch có tính chất
khác. Cậu tìm thấy một cái đàn hồi và bền chắc, rồi để cho con dao lách dần
qua.
Quả không sai! Thế giới mà cậu nhìn thấy qua ô cửa sổ này không phải
là của cậu: mặt đất ở đây gần hơn, còn cảnh vật thì không phải là những
cánh đồng và bờ giậu xanh rì mà là một sa mạc cuồn cuộn những đụn cát.
Cậu đóng nó lại rồi mở ra một cái khác: bầu không khí ngập khói bao
trùm một thành phố công nghiệp, cùng dòng nhân công bị xích và ủ rũ đang
lê bước vào nhà máy.
Cậu đóng thế giới đó lại rồi trở về với thực thể của mình. Cậu cảm thấy
chóng mặt đôi chút. Lần đầu tiên cậu hiểu ra phần nào năng lực thật sự của
con dao, cậu cẩn thận đặt nó lên hòn đá trước mặt mình.
“Cậu định ở đây cả ngày đó à?” Balthamos lên tiếng.