ỐNG NHÒM HỔ PHÁCH (VẬT CHẤT TỐI CỦA NGÀI #3) - Trang 313

Cậu nghe thấy một âm điệu trong giọng nói và nhìn thấy biểu hiện trên

gương mặt cô, một biểu cảm mà cậu biết và thích hơn bất cứ thứ gì mình
từng biết tới: Nó thể hiện rằng cô đang nghĩ tới một điều táo bạo, nhưng vẫn
chưa sẵn sàng để nói ra.

Cậu gật đầu để thể hiện rằng mình đã hiểu.
Hồn ma đứa con gái nói: “Lối này - đi với chúng tôi - chúng tôi sẽ tìm

ra họ!”

Rồi cả hai đứa nhận thấy một cảm giác cực kì khó tả, như thể những

bàn tay ma nhỏ xíu đang với vào bên trong, kéo lấy xương sườn chúng để
chúng đi theo.

Vậy là chúng tiến bước qua nền của vùng đất hoang vắng rộng lớn đó.

Đám nhân điểu lượn lờ ngày càng cao trên đầu, không ngừng gào thét,
nhưng chúng vẫn giữ khoảng cách. Trong lúc đó, những người Gallivespia
bay phía trên để cảnh giới.

Trong lúc đi cùng nhau, các hồn ma nói chuyện với chúng.
“Xin lỗi,” một hồn ma con gái lên tiếng, “nhưng linh thú của các cậu

đâu rồi? Thứ lỗi cho tôi vì đã hỏi. Nhưng…”

Không có giây phút nào mà Lyra không nghĩ tới Pantalaimon yêu quý

đang bị bỏ rơi. Cô không thể nói chuyện thoải mái được nên Will trả lời
thay.

“Chúng tôi để linh thú của mình lại bên ngoài,” cậu nói, “nơi họ được

an toàn. Chúng tôi sẽ đón họ sau. Cậu có linh thú không?”

“Có,” con ma nói, “tên cậu ấy là Sandling… ôi, tôi yêu cậu ấy lắm…”
“Cậu ấy đã định hình chưa?” Lyra hỏi.
“Chưa, chưa đâu. Cậu ấy thường nghĩ mình sẽ là chim, nhưng tôi hi

vọng là không phải thế, vì tôi muốn có cậu ấy bông xù ấm áp trên giường
vào buổi đêm cơ. Nhưng càng ngày cậu ấy càng biến thành chim nhiều hơn.
Linh thú của cậu tên là gì?”

Lyra nói cho cô bé biết, và đám hồn ma lại hăm hở dồn về phía trước.

Tất cả đều muốn nói về linh thú của mình, từng đứa một.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.