ỐNG NHÒM HỔ PHÁCH (VẬT CHẤT TỐI CỦA NGÀI #3) - Trang 370

bên. Will tóm lấy tay Lyra, chúng ôm chặt lấy nhau khi đất đá dưới chân bắt
đầu dịch chuyển và xô xệch, những mảnh đá rời lăn đến đập thâm tím chân
chúng…

Hai đứa trẻ vừa che chắn cho những người Gallivespia, vừa thu người

với hai tay đưa lên ôm đầu; rồi trong một khoảnh khắc kinh hoàng của đất
lở, chúng thấy mình bị cuốn xuống sâu về bên trái. Chúng bám chặt lấy
nhau, thở gấp và bàng hoàng tới mức không kịp cả hét lên. Tai chúng chỉ
còn nghe được tiếng gầm rống của hàng nghìn tấn đất đá đang sụp đổ và lăn
tròn xuống cùng mình.

Cuối cùng chuyển động của chúng cũng ngừng lại, dù khắp nơi xung

quanh đó, những hòn đá nhỏ vẫn đang lăn lộn và nảy bật xuống con dốc mà
chỉ một phút trước đó vẫn còn chưa hình thành. Lyra đang nằm trên cánh tay
trái của Will. Cậu dùng tay phải lần tìm con dao: Nó vẫn ở nguyên trên thắt
lưng của cậu.

“Tialys? Salmakia?” Will run rẩy hỏi.
“Đều ở đây, đều còn sống,” giọng của hiệp sĩ vang lên cạnh tai cậu.
Bụi và thứ mùi thuốc nổ cordite của đám đá bị đập tan choán ngợp lấy

không khí. Thở đã khó, nhìn thì càng vô vọng: Con chuồn chuồn đã chết.

“Ông Scoresby?” Lyra gọi. “Chúng cháu không nhìn thấy gì cả…

Chuyện gì xảy ra vậy?”

“Ta đây,” Lee đáp, ở gần đó. “Ta nghĩ quả bom đã phát nổ rồi, và ta

đoán là nó đã đi trật mục tiêu.”

“Bom ấy ạ?” Lyra hoảng hốt thốt lên; nhưng rồi cô nói: “Roger - cậu có

đó không?”

“Có,” tiếng thì thầm nhỏ xíu cất lên. “Ông Parry, ông ấy đã cứu tớ. Tớ

suýt ngã thì ông ấy tóm được.”

“Nhìn này,” hồn ma của John Parry nói. “Nhưng nhớ bám chặt vào đá,

đừng cử động đó.”

Bụi đang dần tan, từ đâu đó một luồng sáng rọi tới: Một thứ ánh sáng le

lói màu vàng kì lạ, giống như một cơn mưa sương mù lấp lánh đang rơi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.