ỐNG NHÒM HỔ PHÁCH (VẬT CHẤT TỐI CỦA NGÀI #3) - Trang 373

Will muốn quay lại phản đối, nhưng Lyra đã nắm lấy tay cậu; họ đang

không vui và hoảng sợ, cô nói.

Rồi Công nương Salmakia lên tiếng, chất giọng điềm đạm trong trẻo

của bà vang xa vào trong sự trống rỗng vô tận.

“Các bạn, hãy dũng cảm lên! Hãy ở bên nhau và tiếp tục đi nào! Chặng

đường rất cam go, nhưng Lyra có thể tìm thấy nó. Hãy kiên nhẫn và vui lên,
chúng tôi sẽ dẫn các bạn thoát ra, đừng sợ!”

Lyra cảm thấy được tăng thêm sức mạnh khi nghe những lời này, và đó

chính xác là ý định của công nương. Và vậy là dù khó nhọc và đau đớn, họ
vẫn nỗ lực tiến lên.

“Will,” vài phút sau Lyra gọi, “cậu có nghe thấy tiếng gió không?”
“Có,” Will đáp. “Nhưng tớ không hề cảm nhận được nó. Cho cậu biết

một điều về cái hố dưới kia. Nó giống như khi tớ cắt mở một ô cửa sổ vậy.
Cùng một kiểu viền. Có điều gì đấy rất đặc biệt về loại viền đó; một khi đã
cảm nhận nó, ta sẽ không bao giờ quên được. Và tớ có thể thấy nó ở đó,
ngay chính nơi đất đá rơi vào bóng tối. Nhưng cái khoảng không lớn dưới
đó, nó không phải là một thế giới mới giống như những nơi khác. Nó khác
lắm. Tớ không thích nó. Tớ ước gì mình có thể đóng nó lại.”

“Cậu chưa đóng hết tất cả các cửa sổ mà mình đã tạo ra.”
“Chưa, bởi vì tớ không thể đóng một vài cái trong số đó. Nhưng tớ biết

là mình nên làm vậy. Sẽ rất rắc rối nếu chúng cứ bị bỏ ngỏ như thế. Mà một
cái to như thế…” Cậu chỉ xuống dưới, không muốn nhìn. “Thật là sai trái.
Một điều tồi tệ rồi sẽ xảy ra.”

Trong lúc chúng nói chuyện với nhau, một cuộc thảo luận khác đang

diễn ra ở cách đó không xa: Hiệp sĩ Tialys đang trao đổi khẽ khàng với hồn
ma của Lee Scoresby và John Parry.

“Ông đang nói gì vậy, John?” Lee hỏi. “Ông nói chúng ta không được

ra ngoài ấy à? Ôi trời, mọi phần cơ thể tôi đang nhức nhối muốn hòa làm
một với vũ trụ sống lắm đây!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.