ỐNG NHÒM HỔ PHÁCH (VẬT CHẤT TỐI CỦA NGÀI #3) - Trang 398

Bà không thể ngồi yên, nhưng cũng không thật sự có sức lực để đứng

lên. Trong một lúc, bà cảm thấy muốn lả đi, đầu bà quay cuồng, các âm
thanh mờ dần, căn phòng tối sầm lại, nhưng gần như ngay lập tức các giác
quan của bà lại được phục hồi, còn tàn nhẫn hơn trước, và tình hình vẫn
chẳng có gì thay đổi.

“Asriel…” Bà lẩm nhẩm.
Con khỉ vàng đưa một bàn tay ra ướm thử, tỏ ý muốn chạm vào chân

của con báo tuyết. Người đàn ông quan sát mà không nói không rằng, còn
Stelmaria thì không cử động; đôi mắt nó không rời khỏi Phu nhân Coulter.

“Ôi, Asriel, chuyện gì sẽ xảy ra với chúng ta đây?” Phu nhân Coulter

lại thốt lên. “Liệu đây có phải kết cục của mọi thứ không?”

Ông không nói gì.
Cử động như một người đang mơ, bà đứng dậy, nhặt lên cái túi đang

nằm trong góc phòng, rồi thọc vào bên trong với lấy khẩu súng lục. Bà định
làm gì tiếp theo thì chẳng ai biết, vì đúng lúc đó có tiếng bước chân chạy lên
cầu thang.

Cả người đàn ông và người đàn bà, cùng hai con linh thú, đều quay ra

nhìn người phục vụ vừa bước vào, vừa thở hổn hển:

“Xin thứ lỗi, thưa ngài - hai con linh thú - người ta đã thấy chúng,

không xa cổng phía đông - dưới dạng mèo - người lính gác đã thử bắt
chuyện với chúng, đưa chúng vào bên trong, nhưng chúng không chịu lại
gần. Chuyện mới xảy ra cách đây khoảng một phút thôi…”

Ngài Asriel ngồi thẳng dậy, mặt mày rạng rỡ. Chỉ trong một thoáng, tất

cả mệt nhọc đều đã được gột sạch khỏi gương mặt ông. Ông đứng bật dậy
rồi túm lấy chiếc áo bành tô.

Không buồn để tâm đến Phu nhân Coulter, ông choàng áo qua vai rồi

nói với người phục vụ:

“Báo cho Bà Oxentiel ngay lập tức. Báo chỉ thị này: Không được dọa

nạt, gây sợ hãi hay ép buộc hai con linh thú dưới bất cứ hình thức nào. Bất
cứ ai thấy chúng đầu tiên phải…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.