ỐNG NHÒM HỔ PHÁCH (VẬT CHẤT TỐI CỦA NGÀI #3) - Trang 440

“Không nhiều lắm,” cậu nói. “Tớ bế Pantalaimon lên còn cậu bê con

còn lại rồi chúng ta chui qua. Ánh trăng tràn ngập mọi nơi, rồi tớ đặt nó
xuống để đóng cửa sổ lại.”

“Còn con linh thú của cậu - con còn lại cứ thế nhảy ra khỏi tay tớ,” cô

nói. “Tớ đã cố nhìn ông Scoresby qua ô cửa sổ, cả Iorek nữa, rồi xem Pan đã
đi đâu, khi tớ nhìn quanh thì chúng đã không còn ở đó nữa rồi.”

“Nhưng cảm giác không giống như khi chúng ta bước vào thế giới của

người chết. Như khi chúng ta thật sự bị chia cắt.”

“Ừ,” cô bé đồng ý. “Đúng là chúng đang ở đâu đó gần đây. Tớ nhớ khi

còn bé, chúng tớ thường thử chơi trốn tìm, nhưng chẳng bao giờ có hiệu quả
cả. Vì tớ thì quá to để trốn khỏi cậu ấy, và tớ lại luôn biết chính xác cậu ấy ở
đâu, kể cả cậu ấy có ngụy trang thành bướm đêm hay gì gì đi nữa. Nhưng
chuyện này thật kì quặc,” cô nói, bất giác gạt tay lên quá đầu như để xua đi
một thứ bùa mê nào đó, “cậu ấy không có ở đây, nhưng tớ lại không có cảm
giác bị chia cắt, tớ thấy bình an, và biết rằng cậu ấy cũng vậy.”

“Chúng đang ở bên nhau, tớ nghĩ vậy,” Will nói.
“Ừ. Chắc chắn rồi.”
Đột nhiên cậu bé đứng bật dậy.
“Nhìn kìa,” cậu nói, “ở đằng kia…”
Cậu đang che mắt và chỉ trỏ. Cô bé dõi theo hướng nhìn của cậu và

thấy một chuyển động rung rinh ở phía xa, khá khác biệt với sự rung động
của không khí dưới cái nóng.

“Động vật à?” Cô ngờ vực nói.
“Lắng nghe đi,” cậu nói rồi đặt tay ra sau vành tai.
Giờ khi cậu đã chỉ ra, cô có thể nghe thấy một tiếng ầm ầm dai dẳng,

gần như là tiếng sấm, ở cách đó rất xa.

“Chúng biến mất rồi,” Will vừa chỉ vừa nói.
Mảng không gian nhỏ chứa những cái bóng di động đã tan biến, nhưng

tiếng ầm ầm vẫn tiếp tục thêm một lúc. Rồi đột nhiên mọi thứ trở nên yên
ắng, mặc dù nó vốn đã rất yên tĩnh rồi. Hai đứa trẻ vẫn đang nhìn về hướng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.