ỐNG NHÒM HỔ PHÁCH (VẬT CHẤT TỐI CỦA NGÀI #3) - Trang 462

“Lúc đó ta mười hai tuổi. Ta đang dự tiệc tại nhà một người bạn của

mình, một bữa tiệc sinh nhật, ở đấy có một phòng nhảy disco - là nơi người
ta chơi nhạc trên một dạng máy ghi âm và mọi người nhảy múa,” bà giải
thích khi thấy vẻ lúng túng của Lyra. “Thông thường bọn con gái nhảy với
nhau vì đám con trai quá ngượng ngùng để mời họ. Nhưng cậu bé này - ta
không biết cậu ấy - đã mời ta nhảy, vậy là chúng ta nhảy điệu đầu tiên, rồi
điệu kế tiếp và đến lúc đó thì chúng ta đã nói chuyện… Mà các cháu biết
cảm giác khi thích một ai đó thế nào rồi đấy, ta sẽ biết ngay; ừ, ta đã rất
thích cậu ấy. chúng ta cứ tiếp tục nói chuyện cho đến khi bánh sinh nhật
được mang ra. Cậu ấy lấy một miếng bánh marzipan rồi cứ thế nhẹ nhàng
đặt lên miệng ta - ta nhớ mình đã gượng cười trong lúc đỏ chín mặt và cảm
thấy thật ngốc nghếch - ta đã phải lòng cậu ấy chỉ vì điều đó, vì cái cách cậu
ấy dịu dàng chạm vào môi ta bằng miếng bánh marzipan.”

Khi nghe Mary nói như vậy, Lyra cảm thấy một điều kì lạ xảy ra với cơ

thể mình. Cô cảm thấy một sự kích thích tại chân tóc: Cô thấy mình thở gấp
hơn. Cô chưa từng đi tàu lượn cao tốc hay thứ gì tương tự, nhưng nếu đã
từng, cô hẳn sẽ nhận ra sự xúc động trong lồng ngực: Nó vừa thích thú vừa
đáng sợ, mà cô lại chẳng hề biết tại sao. Sự xúc động đó vẫn tiếp diễn, sâu
sắc hơn, rồi thay đổi, khi càng lúc càng có nhiều phần cơ thể cô bị ảnh
hưởng. Cô có cảm giác như mình vừa được trao cho chiếc chìa khóa vào
một căn nhà vĩ đại mà cô không hề biết nó có ở đó, một căn nhà bằng cách
nào đó lại ở bên trong cô, rồi khi xoay chìa, từ tận sâu trong bóng tối của tòa
nhà, cô cảm thấy những cánh cửa khác cũng đang mở ra, và ánh sáng tràn
vào. Cô ngồi run rẩy, ôm lấy hai đầu gối, gần như không dám thở, khi Mary
nói tiếp:

“Ta nghĩ là tại bữa tiệc đó, hoặc có thể là một bữa tiệc khác, chúng ta

đã hôn nhau lần đầu tiên. Đó là ở trong vườn, với tiếng nhạc vọng ra từ
trong nhà, sự tĩnh lặng và mát mẻ giữa những thân cây, và ta đang nhức nhối
-
cả người ta nhức nhối vì cậu ấy, ta có thể đoán được cậu ấy cũng cảm thấy
tương tự - cả hai chúng ta dường như quá ngượng ngùng để có thể cử động.
Dường như thôi. Nhưng một trong hai chúng ta đã làm được và rồi không hề
có khoảng nghỉ nào ở giữa - nó giống như một bước nhảy lượng tử, đột

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.