ỐNG NHÒM HỔ PHÁCH (VẬT CHẤT TỐI CỦA NGÀI #3) - Trang 471

ngắn ngủi khi sự sống có ý thức được về bản thân sẽ phụt tắt như một ngọn
nến tại toàn bộ hàng tỉ thế giới nơi nó đã từng cháy sáng rực rỡ.

Mary cảm thấy gánh nặng của điều đó một cách dữ dội. Cảm giác như

tuổi tác vậy. Bà thấy như mình đã tám mươi tuổi, hao mòn, mệt mỏi và khao
khát được chết.

Bà nặng nề trèo khỏi đám cành lá của thân cây đổ khổng lồ. Với gió

vẫn cuồng nộ rít qua đám lá, những ngọn cỏ và mái tóc mình, bà lên đường
trở về làng.

Tại đỉnh dốc, bà nhìn lại dòng Bụi lần cuối, với mây và gió thổi ngang

qua nó và mặt trăng vững vàng đứng giữa dòng.

Và rồi cuối cùng bà cũng thấy được chúng đang làm gì: Bà đã thấy cái

mục đích khẩn cấp vĩ đại đó là gì.

Chúng đang cố gắng kìm dòng Bụi lại. Chúng đang gồng mình tạo ra

những rào chắn trước dòng chảy khủng khiếp: gió, trăng, mây, lá, cỏ, tất cả
những thứ đẹp đẽ đó đang gào thét và lao mình vào cuộc đấu tranh để giữ lại
các hạt Bóng trong vũ trụ này, nơi chúng đã làm màu mỡ thêm rất nhiều.

Vật chất yêu Bụi. Nó không muốn nhìn thấy Bụi bỏ đi. Đó chính là ý

nghĩa của đêm hôm nay, và cũng là ý nghĩa của Mary nữa.

Chẳng phải bà đã cho rằng chẳng có ý nghĩa gì trong cuộc sống, chẳng

có mục đích gì khi Chúa đã biến mất sao? Phải, bà đã nghĩ vậy.

“Chà, giờ thì có rồi,” bà nói lớn, rồi lại lớn hơn nữa: “Giờ thì có rồi!”
Khi bà nhìn lại lên những áng mây và vầng trăng trong dòng chảy Bụi,

trông chúng mỏng manh và bi đát như một con đập làm từ những cành non
nhỏ xíu và sỏi đá li ti cố gắng chặn dòng Mississippi lại. Nhưng dù thế nào
thì chúng cũng đang cố gắng. Chúng sẽ vẫn tiếp tục gồng mình cho tới tận
thế của vạn vật.

Mary không biết mình đã ở ngoài bao lâu rồi. Khi sự dữ dội trong cảm xúc
của bà bắt đầu dịu dần, để mặc cho cơn kiệt sức choán chỗ, bà chậm chạp
bước xuống đồi về phía ngôi làng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.