ỐNG NHÒM HỔ PHÁCH (VẬT CHẤT TỐI CỦA NGÀI #3) - Trang 502

“Cô có thể nhìn thấy tương lai, và đoán được chúng sẽ lựa chọn làm gì

không?” Mary hỏi.

“Không, nhưng nếu Lyra trở về thế giới của chính mình, ta sẽ làm chị

của con bé cho đến hết đời nó. Bà sẽ làm gì?”

“Tôi…” Mary bắt đầu, rồi thấy rằng mình chưa hề nghĩ tới điều đó.

“Tôi nghĩ mình thuộc về thế giới của bản thân. Mặc dù tôi sẽ rất buồn phải
rời khỏi nơi đây; tôi đang sống rất hạnh phúc ở đây. Hạnh phúc nhất từ trước
tới giờ, tôi nghĩ vậy.”

“Nếu bà thật sự trở về nhà, ta sẽ lại có một người chị em ở một thế giới

khác,” Serafina nói, “và ta cũng vậy. Chúng ta sẽ gặp lại nhau trong một
ngày hay tầm đấy, khi con tàu cập bến, rồi chúng ta sẽ nói chuyện nhiều hơn
trên hành trình về nhà; sau đó sẽ chia tay mãi mãi. Hãy ôm ta đi, người chị
em.”

Mary làm theo, rồi Serafina Pekkala bay đi trên cành thông mây, qua

bãi sậy, qua vùng đầm lầy, qua thềm bùn và bãi biển rồi qua biển cả, cho tới
khi Mary không còn có thể nhìn thấy cô nữa.

Vào khoảng cùng thời gian đó, một trong những con thằn lằn xanh to lớn bắt
gặp xác của Cha Gomez. Will và Lyra đã trở về làng vào chiều ngày hôm đó
theo một lộ trình khác, nên không nhìn thấy cái xác; tên linh mục nằm im
lìm nơi Balthamos đã đặt hắn xuống. Thằn lằn là lũ ăn xác thối, nhưng
chúng là những sinh vật hiền hòa và vô hại. Bằng một thỏa thuận từ xa xưa
với người mulefa, chúng có quyền ăn bất cứ sinh vật nào bị bỏ mặc cho chết
sau khi trời tối.

Con thằn lằn lôi xác tên linh mục về tổ của mình, các con của nó đã

được ăn uống thỏa thuê. Còn về khẩu súng trường, nó nằm lẫn trong cỏ nơi
Cha Gomez đã đặt xuống, lặng lẽ hóa dần thành gỉ sắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.