ỐNG NHÒM HỔ PHÁCH (VẬT CHẤT TỐI CỦA NGÀI #3) - Trang 505

“Pan,” cô bé lo lắng nói, “ôi, Pan, cậu đang không vui - chuyện gì vậy?

Có chuyện gì thế?”

Đến đó, nó biến hình rồi lao trên nền cát về phía cô trong dạng một con

chồn ermine màu trắng tuyết. Con linh thú còn lại cũng biến đổi - Will cảm
thấy điều đó xảy ra giống như một cú siết nhẹ vào tim cậu - và trở thành một
con mèo.

Trước khi tiến tới phía cậu, nó cất tiếng. Nó nói: “Cô phù thủy đã cho

tớ một cái tên. Trước đó thì tớ không cần đến tên. Cô ấy gọi tớ là Kirjava.
Nhưng nghe này, nghe bọn tớ nói đây này…”

“Phải, các cậu phải lắng nghe,” Pantalaimon nói. “Chuyện này khó giải

thích lắm.”

Giữa cả bọn, hai con linh thú đã kể lại được cho chúng mọi thứ mà

Serafina nói tới, bắt đầu với sự khám phá ra bản chất của hai đứa trẻ: về
cách mà, dù không hề chủ ý, chúng trở nên giống như các phù thủy trong
năng lực chia cắt nhưng lại vẫn là một thể thống nhất.

“Nhưng đó không phải tất cả,” Kirjava nói.
Pantalaimon lên tiếng: “Ôi, Lyra, tha lỗi cho bọn tớ, nhưng bọn tớ phải

kể cho cậu điều mình đã phát hiện ra…”

Lyra thấy hoang mang. Từ khi nào mà Pan lại cần đến sự tha thứ vậy?

Cô quay sang nhìn Will và thấy vẻ bối rối của cậu cũng rõ rệt chẳng kém gì
mình.

“Cho chúng tớ biết đi,” cậu nói. “Đừng ngại.”
“Đó là về Bụi,” con linh thú mèo nói, Will kinh ngạc khi nghe một

phần bản thể của chính mình lại đang nói cho mình nghe một chuyện mà cậu
không biết. “Tất cả đã tuôn chảy đi, tất cả số Bụi tồn tại, xuống cái vực thẳm
mà các cậu đã thấy. Có một điều đã ngăn nó chảy xuống đó, nhưng…”

“Will, chính là thứ ánh sáng vàng đó!” Lyra thốt lên. “Thứ ánh sáng đã

đổ dồn xuống vực thẳm rồi biến mất… Đó là Bụi sao? Là nó thật à?”

“Phải. Nhưng vẫn luôn có thêm nhiều Bụi rò rỉ ra,” Pantalaimon nói

tiếp. “Mà như thế là không được. Việc nó không rò rỉ đi toàn bộ là chuyện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.