Không, giám đốc Krook không đƣa, mặc dù ông có thể. Ông bắt đầu chỉ trích ngƣời trợ lí tội
nghiệp của mình đã quá nhu nhƣợc chiều mong muốn của tội phạm khi hắn đòi ăn tối. Trong lúc
ấy Allan đã chén xong bữa và sau đó bị đƣa đến đúng phòng tạm giam mà lần trƣớc anh đã vào.
- Các anh có báo ngày hôm nay để đâu đó quanh đây không? Allan hỏi. Một cái gì đó để đọc
vào buổi tối, ý tôi là thế.
Giám đốc Krook trả lời bằng cách tắt đèn trần và đóng sầm cánh cửa lại. Sáng hôm sau, điều
đầu tiên mà ông làm là gọi cái bệnh viện ở Uppsala bảo họ đến và tóm lấy Allan Karlsson.
Nhƣng các đồng nghiệp của Bernhard Lundborg đã giả điếc. Việc điều trị của Karlsson đã
xong rồi, bây giờ họ có những ngƣời khác để thiến và phân tích. Nếu nhƣ giám đốc cảnh sát biết
bao nhiêu ngƣời dân tộc đã đƣợc cứu giúp, từ ngƣời Do Thái, digan, da đen và lai đen, ngƣời đần
độn và đủ loại khác. Việc Karlsson thổi bay nhà riêng của mình thành nhiều mảnh không đủ điều
kiện cho một hành trình mới đến Uppsala. Ngƣời ta có thể làm gì tùy thích với ngôi nhà của
mình, giám đốc cảnh sát có nghĩ thế không? Sau hết, chúng ta đang sống trong một đất nƣớc tự
do phải không? Cuối cùng, giám đốc cảnh sát Krook dập máy. Ông không địch nổi với mấy
ngƣời ở các thành phố lớn. Thay vào đó, ông lấy làm tiếc rằng mình đã không để Karlsson đạp
xe đi khỏi huyện tối hôm qua cho rồi.
Đó là lý do tại sao Allan Karlsson sau một đàm phán thành công vào buổi sáng lại ngồi trên
xe đạp của mình với móc đèo hàng. Lần này với thức ăn cho ba ngày trong các gói gọn ghẽ, và
một cái chăn đúp để giữ ấm khi thời tiết chuyển lạnh. Anh vẫy tay chào tạm biệt giám đốc
Krook, ông này không buồn vẫy tay lại, và sau đó đạp xe lên phía bắc, vì điểm đó trên la bàn đối
với Allan có vẻ cũng tốt nhƣ bất kỳ hƣớng nào khác.
Đến chiều, con đƣờng đã đƣa anh tới Hälleforsnäs, và thế cũng khá xa rồi. Allan dừng lại bên
cạnh một triền cỏ, trải tấm chăn ra và mở một trong các gói đồ ăn của mình. Trong khi nhai một
lát bánh mì syrupy với xúc xích, anh ngắm nghía cơ sở công nghiệp tình cờ nằm trƣớc mắt mình.
Bên ngoài nhà máy, nằm một đống nòng pháo từ các xƣởng đúc. Allan nghĩ những ngƣời làm
pháo có lẽ cần ai đó có thể đảm bảo là khi bắn, pháo thực sự bắn ra. Thêm nữa, gắng hết sức đi
xa khỏi Yxhult cũng chẳng để làm gì. Hälleforsnäs hay nơi nào cũng vậy thôi. Nếu ở đó có việc
làm, mà nó có thật.