ÔNG TRÙM TEXAS - Trang 106

văn phòng nhân sự nơi Judy Blakely, giám đốc nhân sự, đang đợi với nụ
cười niềm nở thường trực trên môi.

“Rất vui được gặp cô, cô Murry!”

“Rất vui được gặp chị”, cô đáp. “Tôi rất mong được bắt tay vào công việc
mới.”

Blakely khoanh hai tay lên bàn, trông lo lắng và trầm lặng. “Ôi, không biết
phải nói với cô thế nào đây”, chị rền rĩ. Leslie cau mày. “Cô Murry à, cái
người mà cô được thuê để thế chỗ ấy vừa trở lại cách đây ít phút, nài nỉ tôi
để cô ta tiếp tục làm. Có vẻ như cô ta gặp vấn đề gì về gia đình nghiêm
trọng lắm và không thể xoay xở nếu không có lương. Tôi rất tiếc. Nếu còn
chỗ nào khác, thậm chí trên tầng tôi cũng sẽ đưa cô vào làm tạm nhưng quả
thực là không có.”

Nhìn như thể tình huống đó khiến người phụ nữ đáng thương ấy đau khổ
lắm. Leslie cười nhẹ nhàng. “Không sao đâu chị, tôi sẽ tìm việc khác vậy”,
cô trấn an. “Chưa phải là bước đường cùng mà.”

“Tôi cũng áy náy lắm”, chị ta nói, ánh mắt băn khoăn. “Mà cô thì thật dễ
thương... Tôi cảm thấy mình thật tồi tệ.”

“Trong tình huống như vậy chị đâu thể làm khác được”, Leslie nặng nề
đứng lên, vẫn mỉm cười. “Chị gọi taxi hộ tôi được không?”

“Dĩ nhiên rồi! Chúng tôi sẽ trả tiền taxi cho cô nữa”, chị ta nói với giọng
cương quyết. “Thật lòng tôi cảm thấy rất áy náy.”

“Không sao đâu chị. Thỉnh thoảng trong cái rủi có cái may mà.”

Blakely nhìn cô chăm chú. “Cô đúng là người lạc quan đấy. Tôi ước gì
mình cũng thế. Tôi lúc nào cũng thích nghĩ mọi chuyện theo chiều hướng
tiêu cực.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.