ÔNG TRÙM TEXAS - Trang 157

Thật bất ngờ. Cô nghịch nghịch bàn phím, không nhìn anh. “Em cứ tưởng...
anh sẽ bắt lỗi em khi biết toàn bộ câu chuyện”, cô nói.

“Vì sao chứ?”, anh hỏi với giọng khàn đi.

Leslie cử động đôi vai một cách kém thoải mái. “Báo chí cho rằng đó là lỗi
của em, rằng chính em là khởi nguồn cho sự việc.”

“Ôi trời!”, anh quỳ xuống và bắt cô nhìn vào mặt mình. “Mẹ em đã kể cho
anh nghe toàn bộ câu chuyện”, anh nói. “Bà đã khóc như một đứa trẻ khi kể
xong.” Anh dừng lại, đưa tay dịu dàng vuốt ve mặt cô. “Có biết bà nói gì
không? Rằng nhất định bà sẽ lấy làm mãn nguyện sống phần còn lại của đời
mình trong nhà giam nếu em có thể tha thứ cho những chuyện bà đã làm.”

Leslie cảm thấy nước mắt tuôn trào. Cô đưa tay định gạt nước mắt, nhưng
anh đã kịp kéo mặt cô sát vào mặt mình và hôn lên đó dịu dàng đến nỗi
khiến cô càng khóc nhiều hơn.

“Nào”, anh thì thào. “Em không được khóc như thế chứ. Giờ mọi chuyện đã
qua rồi. Anh sẽ không bao giờ để em chịu thiệt thòi nữa. Anh hứa đấy.”

Nhưng cô không thể ngăn được cơn nức nở. “Ôi, Matt...!”

Tất cả những bản năng bảo vệ trỗi dậy trong anh. “Đến đây với anh nào”,
anh khẽ nói, đứng lên bế lấy cô, cả đôi nạng và đi ra hành lang vắng tanh
rồi vào phòng mình.

Cô thư ký của anh trông thấy vội mở cửa, cau mày nhìn khuôn mặt đỏ bừng
đầy nước mắt của Leslie.

“Sếp uống cà phê hay rượu ạ?”, cô hỏi Matt.

“Cà phê đi. Khoảng ba mươi phút nữa hãy mang đến nhé. Và đừng nối máy
cho tôi nếu có ai gọi đến.”

“Vâng, thưa sếp.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.