ÔNG TRÙM TEXAS - Trang 51

CHƯƠNG BỐN

Nhìn vào mắt Matt, Leslie biết ngay là anh đang nổi giận. Cô nghĩ chắc là
anh giận mình, dù cô không nhớ được mình đã làm gì để đáng bị như vậy.
Khi đến gần họ, anh rút điện thoại ra bấm số. Anh nói gì đó, tắt điện thoại
rồi nhét vào túi.

“Xin lỗi, nhưng ta phải về thôi”, anh nói, nhả từng tiếng lạnh lùng. “Có vẻ
như Carolyn đang lên cơn đau đầu.”

“Được thôi”, Leslie nói, thậm chí còn mỉm cười nhẹ nhõm vì đã không thể
hiện cho anh thấy rằng cô ấn tượng với khuôn mặt điển trai của anh. “Tôi
cứ tưởng mình không thể nhảy trở lại được.” Cô nhìn vào mắt Matt ngượng
nghịu: “Quả thực là tôi rất vui”.

Anh không đáp lại mà chỉ nheo nheo mắt và không tỏ vẻ gì thân thiện lắm.
“Ed, chú ra trước trông chừng xem xe đến chưa được không? Tôi vừa mới
gọi điện cho lái xe.”

“Được.” Cậu hơi lưỡng lự giây lát rồi cũng đi ra.

Matt đứng chằm chằm nhìn xuống Leslie khiến cô cảm thấy khó chịu. “Cô
khiêu vũ không giống gì là người bị khập khiễng cả”, anh nói khẽ. “Cô
không phải như những gì vẫn bộc lộ ra, đúng không? Tôi có cảm tưởng
rằng trước khi bị thương ở chân, cô từng là một vũ công xuất sắc.” Leslie
bối rối. “Tôi học từ mẹ mình”, cô nói với giọng thành thật. “Tôi từng khiêu
vũ với bà.”

Matt bật cười thành tiếng. “Lại giở thêm trò khác nữa rồi”, anh nói. Anh
đang nghĩ về sự khiếp sợ giả dối, cách cô lúc nào cũng co người lại mỗi khi
anh đến gần. Thế rồi, tối nay, sự đầu hàng được sắp đặt kĩ lưỡng. Đó là một
trò cũ rích đã được các cô gái diễn đi diễn lại suốt với anh - cứ né tránh để
anh phải tò mò mà đuổi theo. Anh thấy bất ngờ là mình đã không nhận ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.