ORGAN MÙA XUÂN - Trang 109

“Tuyệt phải không? Chỉ cần hỏi ông, cái gì cũng có.”
Tetsu gấp quyển sách lại, cẩn thận cho lọ thuốc vào trong túi quần dài.
“Bây giờ em sẽ mang thuốc tới chỗ cái xe buýt. Em tưởng chị cũng đi

cùng được... nhưng có vẻ là không được rồi.”

“Xin lỗi nhé.”
“Em mang túi chườm lạnh cho chị nhé.”
“Không, không cần đâu.”
Trước khi ra khỏi phòng, Tetsu quay đầu nói hẹn gặp lại. Tôi vẫy tay,

nhưng không thể nhìn thẳng vào khuôn mặt Tetsu.

Tetsu đã định đuổi theo người đàn ông đó. Vì tôi. Vậy mà, quả nhiên là

hôm nay tôi sợ phải đi ra ngoài. Tôi không nói dối chuyện đau đầu. Kể cả
đầu tôi có không đau đi nữa, chắc chắn cũng vẫn như vậy thôi.

Tôi giữ lấy trán bằng lòng bàn tay lạnh, tuột xuống giường. Tôi nhìn

xuống từ cửa sổ thấy Tetsu đã ra tới đường rồi. Nó đi đôi bốt cao cổ, một
tay cầm lọ thuốc và găng tay cao su, một tay xách theo cái bình tưới đựng
đầy nước, bước đi lảo đảo loạng choạng trong gió. Cũng chẳng có chỗ nào
để lấy nước. Với kiểu đi như vậy, tới được chỗ xe buýt chắc cũng mất tới
ba mươi phút.

Tôi xoay người lại, cánh cửa ban nãy Tetsu vừa đi ra vẫn đang mở một

nửa. Cửa sổ hành lang bên ngoài cánh cửa cũng đang được mở ra chừng
mười phân, từ đó có thể nghe được tiếng kéo của ông già nhà hàng xóm
đang cắt tỉa cây.

Một lần nữa, tôi gạt chiếc rèm đăng ten đã cũ sờn, áp trán lên tấm kính

cửa sổ man mát. Vừa đúng lúc Tetsu dừng lại. Nó đặt chiếc bình tưới bằng
kẽm chắc chắn xuống mặt đường, đổi tay với bên cầm thuốc, rồi lại bước
tiếp. Bị sức nặng của chiếc bình tưới kéo xuống, người nó như sắp ngã dúi
dụi về đằng trước. Rồi sau khi rẽ, nó biến mất về phía bên kia cây chi mộc
tê.

❀❀❀

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.