ORGAN MÙA XUÂN - Trang 117

Chương 7

Với ánh mắt như thể của người bị bỏ rơi trên sa mạc tìm thấy dòng suối

ảo ảnh (điều này là do Tetsu nói), tôi biến mất ở phía bên kia bờ tường,
Tetsu cũng quên cả khóc mà đứng đực ra như trời trồng. Sau đấy, vẫn ôm
con mèo mệt mỏi rã rời trong vòng tay, nó rụt rè dùng ngón tay chọc chọc
vào người ông lão đang nằm bất tỉnh. Ông ta không hề động đậy chút nào.
Khi nó định thử chọc thêm một lần nữa, đằng sau liền vang tới một tiếng
kêu khe khẽ. Đồ trong giỏ rơi vãi lung tung, bà lão nhà bên ngã khuỵu
xuống. Bà bám lấy Tetsu lúc đó vừa chạy tới. Sau đó bà cố gắng đứng lên,
nhưng đôi chân mang chiếc giày nhỏ màu xám của bà cứ trượt trên bùn,
khiến cả Tetsu cũng dập mông xuống đất. Rồi xe cứu thương tới chở cả ông
lão và bà lão đi, để lại mình Tetsu.

Tất cả những chuyện đó, tôi chỉ nghe Tetsu kể lại trên giường bệnh. Tôi

chỉ nhớ loáng thoáng rằng, ông là người đã ẵm tôi lên khi tôi ngất bên cạnh
chiếc điện thoại. Tôi lên cơn sốt rất cao, đêm đó phải nhập viện. Tôi chẳng
biết gì, mơ cũng không mơ nổi, ngủ li bì suốt. Điều này cũng là về sau tôi
được nghe kể lại, lúc tôi tỉnh dậy, đã là sáng ngày thứ tư rồi.

Sáng hôm ấy, căn phòng trắng toát đầy ắp ánh nắng màu vàng. Tôi thậm

chí chẳng buồn nghĩ xem mình đang ở đâu. Nhưng cảm giác một thứ nước
như rượu mật đang từ từ chảy trong cơ thể, thật dễ chịu. Ngoài cửa sổ, bầu
trời sáng trong rộng mở, hoa anh đào cũng đang kỳ nở rộ. Tiếng lũ chim
bay lượn như đang nhảy nhót xung quanh những đóa anh đào, thấm sâu tới
mọi ngóc ngách của cơ thể vừa tỉnh giấc.

Mẹ tôi đang ngồi ngủ trên chiếc ghế tựa cạnh cửa sổ. Mái tóc rối bù,

khuôn mặt không trang điểm, trên môi chỉ còn sót lại chút son, mẹ gật gù
như đang chèo thuyền. Tôi muốn gọi mẹ, nhưng không thể phát ra tiếng
nào. Nhưng tôi hoàn toàn mãn nguyện.

❀❀❀

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.