ORGAN MÙA XUÂN - Trang 22

thang đá giữ thăng bằng, cố gắng không để bị hút vào đó. Nhắm mắt lại là
phạm luật. Chúng tôi thường vừa luôn miệng hét um lên “Ngã kìa, ngã
kìa”, vừa chơi trò “Rơi tự do” để khiến Tetsu thực sự bị ngã một lần. Tetsu
toàn thân cứng đờ như cây đinh bị uốn cong, mặt mày xanh lét liếc xuống
tít phía dưới. Thế nhưng người nói câu “Thôi, dừng lại thôi” trước tiên lúc
nào cũng là tôi.

Nhưng nếu chỉ một người chơi thì thật không có gì vui cả... Tôi chạy một

mạch mười bậc thang lên trên đỉnh.

Quả nhiên! Tetsu đang ở phía bên kia hòm công đức. Tôi thấy cái đầu

bờm xờm của nó quay lại, nhô ra ngoài hòm công đức. Nó cứ liên tục khụt
khịt mũi, lẩm nhẩm hát gì đó có vẻ thích chí lắm.

Phải dọa nó mới được.
Tôi hít vào một hơi, lén lại gần.
Rồi... tôi ngừng thở.
Tetsu đang ngồi xổm dựa vào hòm công đức, không mặc cả quần dài lẫn

quần lót. Nó vẫn mặc áo len, cổ vẫn quấn khăn, nhưng lại cởi truồng hát ư
ử trong miệng. Bị sốt rồi thành ra làm sao thế này.

“A, chị!”
Tetsu chỉ cho tôi, vẫn đang đông cứng người, cái quần lót đang treo lòng

thòng trên cành cây. Tôi đi như hồn ma bị thôi miên tới gần, với tay lấy cái
quần đó. Cái quần ướt nhẹp. Đúng lúc ấy thì hồn vía tôi quay trở lại, và tôi
hét toáng lên.

“Nó sạch mà. Em vừa giặt rồi mà.”
Nó nói như thể giặt quần ở đền là điều đương nhiên vậy.
“Vẫn chưa khô à ?”
“Sao em lại... ở chỗ này?”
“Quần dài không sao đâu.”
Cái quần dài của nó đang được vắt trên đầu con chó đá. Một bên ống bị

lộn trái.

“Không có ai đi qua đây đúng không?”
“Chẳng có ai cả. Chỉ có bà hàng bánh mì.”
“Thế là vẫn có còn gì!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.