ORGAN MÙA XUÂN - Trang 41

“Vì sao?”
“Bên trong bếp là phòng chiếu tatami đúng không? Trong đó chỉ có tủ

đồ, ti vi, bàn xếp. Tủ lạnh cũng nhỏ nữa.” Vừa chạy vừa nói chuyện, hơi
thở bị ngắt quãng.

“Chị quan sát tốt đấy nhỉ!” Tetsu nhíu đôi lông mày, làm mặt trở nên

giống như khuôn mặt được cách điệu bằng chữ cái

[1]

.

“Không được à?”
“Không được. Bà đã dặn không được nhìn chằm chằm vào nhà người

khác mà.”

“Chị không có nhìn chằm chằm.” - Tôi hơi bực, bèn tăng tốc độ. - “Dám

ám sát mẹ cơ đấy. Chị sẽ mách mẹ.”

Tôi chạy hết tốc lực, rồi dừng lại trước ngã tư. Chống hai tay vào đầu

gối, há miệng hít thở. Vừa nghe tiếng tim thình thịch đập nhanh, vừa nhìn
đăm đăm vào nắm đấm tay mình. Người ta bảo rằng trái tim của một người
chỉ to cỡ bằng nắm đấm tay của người đó. Thế nhưng, dù tôi đi xa tới thế
nào, có gặp bao nhiêu người đi nữa, thì chắc chắn cũng không thể nhìn
được trái tim của mình bằng đôi mắt này. Cứ nghĩ thứ mình chưa từng thấy
bao giờ đang điều khiển mình, thỉnh thoảng tôi lại cảm thấy bất an. Những
lúc như vậy, tôi muốn chạy thật nhanh. Như bây giờ vậy.

Tôi quay đầu lại, khuôn mặt trắng nõn được chiếu sáng bởi ánh đèn

đường của Tetsu đang loạng choạng nhấp nhô đuổi theo tôi. Khuôn mặt đó
giống gì nhỉ, phải rồi, là kỳ nhông Mexico... Tôi đang lơ đãng nhìn thì
Tetsu đã lướt ngang qua người tôi, lả lướt đi mất như hồn ma.

“Này! Không phải chị đã chờ em sao.”
Từ đấy, cả hai đứa chạy một mạch về tận nhà.

❀❀❀

Trong giấc mơ ấy, tôi ở trong một căn phòng trắng toát. Xung quanh chỉ

toàn tường trắng, khi tôi tự hỏi đây rốt cuộc là nơi nào, thì những bức
tường vây quanh tôi bắt đầu quay tròn như trò rulet. Những bức tường quay
nhanh hơn, làm gió nổi lên. Sau đó, bỗng dưng dừng lại như có ai đó ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.