Thế nhưng giọng nói đó nghe sao thật lơ đãng. Bác hít vào một hơi, quay
sang nhìn tôi cười. “Phải rồi, bác có kem đấy.”
Tại sao trong một thoáng tôi lại nghĩ người này đã bắt cóc Tetsu cơ chứ.
“Hôm nay cháu phải về.”
Tôi mở ô ra, chạy biến đi mất trong cơn mưa. Có thể trông tôi như đang
chạy trốn, tôi chạy trên con đường tối đen, chẳng lo vấp ngã.