ORGAN MÙA XUÂN - Trang 62

Chương 4

Tiếng quát tháo của ông lão hàng xóm. Ông ta giận dữ gì đến mức như

vậy nhỉ, nghe như đang ở ngay bên cạnh vậy. Tôi thả mình suy nghĩ, vừa
mở mắt ra, nghe tiếng the thé của mẹ: “Không phải lũ trẻ nhà tôi!” Tôi liền
giật mình ngồi dậy. Tiếng từ ngoài tiền sảnh nhà tôi.

“Phải hỏi thằng bé nhà cô.” - Ông già đó xẵng giọng.
Tôi nhìn xuống giường tầng dưới, Tetsu đang mở to mắt, vẫn đang nằm

và hát ư ử. Dù vậy tôi biết người nó trong chăn đang cứng đơ hệt xác ướp
Ai Cập vậy.

“Tetsu.”
Nghe thấy tiếng gọi, nó ngừng hát. Tetsu nhìn thẳng lên nóc giường. Vì

là giường tầng nên thành ra nó đang nhìn chăm chăm vào phía dưới chỗ tôi
nằm, đó là tấm ván có những cái lỗ đường kính tầm một phân xếp đều
nhau. Tetsu lúc nào cũng đếm đi đếm lại chúng. Mà hình như hôm trước nó
nói là có ba nghìn hai trăm năm mươi sáu lỗ. Nhưng hôm nay, tôi cảm giác
nó như xuyên thủng tấm ván đó để nhìn lên trên nữa.

“Này...” Tôi vừa nói dở câu “Không lẽ hôm qua...” nó lại bắt đầu hát

tiếp.

Tối qua khi tôi quay về thì Tetsu đã ở nhà rồi. Có hỏi nó đã đi đâu nó

cũng không trả lời. Đến bữa tối, ngay cả câu “Con không muốn ăn” quen
thuộc nó cũng chẳng nói. Nó cứ lặng thinh và cơm vào miệng, yên lặng
nhìn vết xước trên cái bàn cũ, miễn cưỡng nuốt cơm xuống. Mẹ cũng im
lặng xới cơm, và cũng im lặng ăn cơm. Chính là do tôi đã nói: “Mẹ đi tìm
bố về đi.” Nhưng tôi không hề muốn nói xin lỗi. Tôi im lặng, tống từng
miếng cơm như hòn đá vào trong cổ họng.

“Món cá rang mặn ngọt này hơi ngọt nhỉ.”
Ông vừa nói xong thì mẹ đã trả lời:
“Giống như mọi khi mà.”
“Vị có khác đấy. Con ăn thử đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.