ORGAN MÙA XUÂN - Trang 66

phun thuốc trừ sâu như mọi khi. Chắc chắn ông ta chỉ có thể thấy nó là một
đứa trẻ kỳ quặc.

“Tetsu.”
“Dạ.”
“Thế này được không? Mình sẽ không về nhà, cũng không đi học. Tối

đến cũng nằm ở đây ngủ, ngày nào cũng như đi cắm trại ấy.”

Tôi cũng không hiểu tại sao mình lại nói ra điều này. Nhưng khi vừa nói

ra, tôi lại thấy đó là một ý tưởng rất thú vị.

Tetsu nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu, nó chớp mắt thật mạnh. “Được thôi.”
Gần tới trưa, hai đứa cùng đi bộ tới khu phố mua sắm. Chúng tôi mua

bánh khoai tây chiên xù Korokke ở cửa hàng thịt rồi đi bộ thêm một chút
nữa tới hồ chèo thuyền. Chỗ xe buýt hỏng nằm ở rìa phía Tây thị trấn, ở
thượng lưu con sông, còn hồ chèo thuyền thì cắt ngang ga tàu, nằm ở hạ lưu
con sông tính từ phía Đông. Ngày nào cũng vậy, bác ấy chở thức ăn cho lũ
mèo tới hai nơi khá xa nhau này.

Cái hồ ấy cũng không phải là nơi đẹp đẽ gì. Chỗ nhà thuyền vẫn còn dây

xích cuộn đống, cái hồ vốn quá nhỏ để chèo thuyền, đến khi mở đường,
xung quanh hồ lại bị thu hẹp hơn, rác vãi lung tung. Tôi và Tetsu ngồi ở
băng ghế đã bong sơn, nhồm nhoàm khoai tây chiên xù Korokke vẫn còn
hơi ấm, chẳng buồn cho xốt vào.

“Chị đã nghĩ rồi.”
Tetsu im lặng. Mặc cho miệng vẫn đang đầy bánh khoai tây, tôi tiếp tục:
“Không biết nếu mình đem đám phế liệu ở đó tới chỗ bác ấy đang làm

việc, bác ấy có cho mình tiền không nhỉ? Nếu mà là đồ nhỏ, hai chị em
mình có thể khiêng được.”

“Chị nói đúng...”
“Này, tươi tỉnh lên nào.”
“Vâng.”
Vẫn cúi đầu, Tetsu gật một cái rồi nuốt ực miếng cuối cùng.
“Lũ mèo đâu rồi nhỉ.” - Tôi nhìn ra xung quanh. - “Chúng nó chỉ xuất

hiện khi đến bữa ăn thôi nhỉ?”

“Vâng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.