ORGAN MÙA XUÂN - Trang 79

“Ông ơi.”
“Hửm?”
“Ông có nằm mơ bao giờ không ạ?”
“Cũng thỉnh thoảng đấy.”
“Như thế nào ạ?”
“Ông mơ thấy bà.” - Ông trả lời ngay, không cần nghĩ ngợi. - “Cứ nghĩ

hóa ra bà vẫn đang sống là ông lại tỉnh dậy.”

Ông đang nhắm mắt lại.
“Bà trông thế nào ạ?”
“Trông thế nào ư? Bà vẫn như vậy thôi.”
“Vẫn vậy? Là thế nào ạ?”
“Ừ thì... hồi bà vẫn còn trẻ ấy.”
“Bà lại không chịu xuất hiện trong giấc mơ của cháu.”
Cả tôi và ông đều lặng im một lúc.
“Nhưng sau khi bà mất, cháu lại hay mơ thấy một giấc mơ.”
“Là ác mộng à?”
“Tại sao ạ?”
“Hứ?...”
“Sao ông biết là ác mộng ạ?”
“Không phải là ông biết đâu... Ác mộng gì?”
“Là thứ quái vật gì cháu cũng không rõ nữa.” - Tôi nhún vai. - “Trong

giấc mơ cháu thấy cháu biến thành quái vật.”

“Nó là kẻ xấu à?”
“Vâng.”
“Tomomi biến thành kẻ xấu ư?”
“Vâng.”
“Như vậy thì gay go nhỉ?”
Ông gõ gõ lên mu bàn tay trái tôi bằng ngón tay khô ráp. Sau đấy ông rút

tay lại, chỉnh lại thân người ở trong chăn. Ông thở hắt ra một tiếng. Sau đó
là khoảng im lặng dài rất dài.

Tưởng rằng ông đã ngủ mất rồi, không ngờ ông lại tiếp tục nói chuyện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.