ORGAN MÙA XUÂN - Trang 80

“Hồi ông bằng tuổi Tomomi bây giờ, bác của ông đã từng ở Thượng Hải

đấy.”

“Thượng Hải ở Trung Quốc ấy ạ?”
“Ừ. Bác bên mẹ của ông, một người rất thú vị, nhưng lại mất sớm...

Người bác đó đã gửi cho ông một đôi giày thể thao từ tận Thượng Hải. Một
đôi giày thể thao tuyệt vời không thể thấy được ở Nhật Bản hồi đó. Đầu
mũi chân có bọc cao su màu đỏ đun, ôm vào chân, đế chắc chắn, có thể
chạy như bay vậy. Ai cũng ghen tị với ông. Thời đó vẫn còn nhiều đứa trẻ
không có cả giày thể thao bình thường mà...”

Ông đang nói về chuyện gì vậy nhỉ. Chất giọng khàn khàn của ông tan

trong không khí ban đêm.

“Rồi tới một ngày, đôi giày đấy ông vẫn để trong hộc để giày ở trường

bỗng dưng biến mất.”

“Bị lấy trộm ạ?”
Ông gật gật đầu. “Ừm. Ông đã nghi ngay ai là thủ phạm rồi. Thằng bé đó

hay nhìn chằm chằm vào đôi giày của ông. Rồi có lần nó hỏi ông cho nó đi
thử, ông đã từ chối. Nếu đứa khác hỏi ông cũng đã đồng ý đấy, nhưng
không hiểu sao ông không thích cho nó đi thử.”

“Tại sao lại thế ạ?”
“Ừ, tại sao lại thế nhỉ...”
Ông nghĩ một lúc. Cứ như là nhớ lại những việc xảy ra ngày hôm qua

vậy. “Thằng bé đó thuộc dạng nghèo trong lớp, lúc nào nó cũng mặc cái áo
khoác rách. Nó không thể mang cơm hộp đi học nên bữa trưa nó luôn biến
mất hút... Thằng bé đó...”

Không thể mang cơm hộp đi học sao, nghe thật đáng thương quá. Đúng

lúc tôi vừa nghĩ vậy thì người ông rung lên, tôi hiểu ông đang gật đầu.

“Thằng bé đó lúc nào mắt cũng sáng lấp lánh, nhưng khuôn mặt như thể

đang coi khinh mọi người xung quanh. Bình thường nó hoàn toàn không
phải là đứa bắt chuyện trước. Nó hay được gọi là đứa kiêu ngạo. Mọi người
cũng không ưa gì nó.”

“Có thật là đứa bé đó...”
Tôi nói hơi lớn tiếng nên ông phải chụm môi kêu suỵt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.