ORGAN MÙA XUÂN - Trang 8

Có chứ, Tetsu gật gật đầu, vẫn dán mắt vào con mèo hỏi: “Mà con mèo

này, làm thế nào bây giờ?”

“Nói với ông, nhờ ông gọi điện đi đâu đó.”
“Đâu đó là đâu?”
“Chị cũng không biết nữa... Có lẽ là trung tâm y tế, hay mấy nơi kiểu

như thế ấy.”

Hồi trước cũng lâu rồi, tôi đã có lần thấy một con chó bị ô tô đâm được

chở đi bằng xe tải. Hai người đàn ông mặc đồ bảo hộ lao động giải thích
cho tôi nghe dù tôi cũng chẳng hỏi: “Nhìn này, nó có đeo vòng cổ đây này.
Đúng là ngốc mà. Nó đi lạc rồi sợ quá, tự nhiên lại chạy xổ ra.”

Nó là một con chó lông ngắn, màu nâu nhạt, rất gầy, giống như một

người trần trụi. Nhìn cái thân mình cứng ngắc của nó mà tôi cứ cảm thấy
như chính tôi cũng bị ô tô chèn qua, rồi bị người đàn ông đó ẵm đi ấy. Tôi
nhập vào con chó đó rồi đi đâu mất... Một thời gian sau đó, tôi cứ tự đánh
rồi tự cấu véo cơ thể mình, để chắc chắn rằng tôi vẫn đang sống. Đấy cũng
là lần đầu tiên tôi nhìn thấy động vật chết.

“Cho em đi.”
Tetsu đang ngồi xổm ngước mắt lên nhìn tôi.
“Gì cơ?”
“Được mà. Nếu đằng nào cũng nhờ người ta mang đi.”
Tetsu lấy một tấm bìa các tông người ta vứt ở chỗ đổ rác, dùng đầu ngón

chân ấn lên lưng con mèo đã cứng ngắc rồi từng chút một, xoay trở đặt nó
lên trên tấm các tông. Nó dang hai tay nắm lấy mép tấm bìa, cẩn thận, từ từ
bước đi như thể đang bê một cái khay lớn. Tay nó run run vì sức nặng. Đầu
con mèo thò một nửa ra khỏi tấm bìa, từ miệng nó chảy ra một vệt máu như
sợi chỉ đỏ nhỏ xuống nền đường xám.

“Em định làm gì?”
Nhưng Tetsu chẳng trả lời, cứ như vậy mà đi vào trong vườn.
“Này.”
Thật là! Không biết cái thằng nhóc này nghĩ gì nữa. Tôi lại phải cầm

thêm túi rác của nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.