ORGAN MÙA XUÂN - Trang 83

“Sau đó thì thế nào ạ?”
Không chịu nổi nữa, tôi đành hỏi. Ông nhẹ nhàng dụi điếu thuốc vào cái

gạt tàn đặt đằng sau ghế ngồi. Sau khi bỏ tàn thuốc, ông cẩn thận đóng cái
gạt tàn lại, rồi cho hai tay vào trong chăn.

“Ban đầu ông chỉ nhìn thấy mỗi đôi giày đó. Nên ông đã túm lấy con bé,

định tháo đôi giày ra, nhưng nó nhất định không chịu. Con bé gầy đét ấy,
bướng bỉnh cuộn tròn người lại hệt như con rùa đến mức ông tự hỏi làm sao
nó làm được như thế. Dù thế ông vẫn ép nó tháo giày ra, thế là nó liền đá
lung tung. Ông giận sôi máu, liền đánh nó. Takashi ôm lấy lưng ông, hét
lên: ‘Dừng lại, dừng lại!’ Đồ khốn, nó chính là kẻ cắp, còn bắt người ta
quỳ, nó là đồ bẩn thỉu... Ông vô cùng giận dữ. Nhưng...”

Ông lại ngồi một mình tự gật gật đầu, như thể đang cổ vũ cho cái miệng

không chịu nói của mình.

“Thế nhưng, lúc đó, ông lại chỉ đổ tội cho con bé nhỏ thó kia. Kẻ trộm là

Takashi cơ mà. Là như thế, nhưng ông không hề nhìn Takashi mà chỉ đánh
đứa em gái. Tại vì sao, cháu có biết không?”

“Vì đứa em gái đó đang đi giày của ông phải không ạ?”
Sai mất rồi, ông nói:
“Ông đã hiểu. Để đánh bại được Takashi, thì phải làm đau đứa em.”
Ông lặng lẽ nhìn tôi.
“Vậy nên ông mới đánh con bé đó. Không chỉ đánh, ông đã nhiều lần

gào lên rằng: ‘Thằng anh mày chính là thằng ăn cắp!’ Tiếng gào thét ‘dừng
lại, dừng lại’ của Takashi dần trở thành tiếng khóc, đứa bé gái đột nhiên
ngừng giậm chân. Nó hỏi: ‘Thật hả anh?’ Đấy là lần đầu tiên cũng là lần
cuối cùng ông thấy Takashi khóc. Sau đấy, nó vẫn tiếp tục không tới
trường.

“Chưa từng có điều gì ám ảnh ông khủng khiếp như vậy. Ông đã làm tổn

thương đứa em gái nhỏ của nó. Đáng lẽ ông nên đánh Takashi. Ông không
hề nghĩ chỉ vì một đôi giày mà bản thân trở thành một kẻ đê hèn như thế.”

Ông lại im lặng.
“Vậy còn đôi giày...”
“Ông đã đòi nó lại.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.