ORGAN MÙA XUÂN - Trang 86

Chương 5

Sau khi ăn sáng bằng bánh quy cùng quýt, ông liền trở về nhà.
“Không thể để bọn mèo lấy cái này làm ổ mèo bằng được,” ông nói, rồi

ôm cái chăn đi, nhưng không bảo chúng tôi trở về.

Không biết có phải vì thiếu ngủ, ghế chật và trời lạnh không mà ông đi

trên bờ kè bằng những bước chân cứng ngắc như búp bê bằng kẽm vậy.
Nhìn dáng ông từ đằng sau, tôi cảm giác như ông đã già lắm rồi.

“Chị ơi.”
Tetsu đang đứng thơ thẩn giữa lũ mèo quanh quẩn quanh nó.
“Mì gà ăn liền cũng hết mất rồi.”
“Mình thử đi xem sao nhé.”
“Vâng, đi thôi!”
Tôi chẳng nói rõ là đi đâu, nhưng ngay lập tức nét mặt Tetsu vui hẳn lên.
Vừa tới khu chung cư đã thấy cái xe đạp của bác ấy vẫn đỗ ở chỗ giống

như buổi tối hôm trời mưa đó. Tôi nghĩ bác sẽ ra ngay thôi, nên đứng đợi ở
phía bên kia đường. Cánh cửa đầu tiên mở ra là cửa nhà bên cạnh nhà bác,
người đàn ông đóng bộ comple lao ra khỏi phòng, chạy rất nhanh xuống
cầu thang. Sau đó cửa căn hộ trong cùng mở ra, người đàn ông mặc bộ
quần áo lao động, đầu đội mũ bảo hiểm, cũng vội vàng đi ra. Đã đến giờ
mọi người đi làm rồi. Tôi hơi nhớ bố. Vì người đàn ông mặc bộ comple khi
nãy, lúc đi qua chúng tôi cũng có mùi hương giống hệt mùi của bố khi vừa
thức dậy.

Nhưng chỉ có cánh cửa căn hộ của bác, mãi vẫn chưa thấy mở ra. Tôi và

Tetsu đi lên cầu thang khu chung cư, ấn chuông cửa. Một lần... hai lần... ba
lần. Không có dấu hiệu sẽ có người ra mở cửa.

“Hay bác ấy đã ra ngoài mất rồi nhỉ?”
Tetsu ngước nhìn tôi. “Mình tới chậm mất rồi.”
“Nhưng mình đã đi con đường trên bờ kè mà.”
“Hay mình tới chỗ vứt vỏ lon? Có khi bác ấy bận việc.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.