ORGAN MÙA XUÂN - Trang 97

Kinko lắc quầy quậy cái đầu cạo trọc như nhà sư. Thằng nhóc này, thật

sự nó đang nghĩ cái gì vậy chứ. Không cần nhìn gương tôi cũng biết mắt
mình đang vằn lên.

Kinko chạm mắt tôi, liền luống cuống nhìn xung quanh, rồi nó gọi con

chó kia lại bằng cái giọng hờ hững: “Lu lu!”

“Chào nhé...”
Nó ẵm con chó trắng lên, lùi lại, bắt đầu từ tốn leo lên bờ kè.
“Chờ đã. Vậy cậu định nói là để chúng chết đói à? Hay là sẽ mang khí

độc tới?”

“Tớ không hiểu gì hết, không biết gì hết đâu,” giọng Kinko bỗng nghe

như sắp khóc. “Nhưng mà, mẹ tớ bảo mấy con mèo ở đây bẩn lắm. Đụng
vào nó sẽ bị bệnh...”

Dưới chân tôi, con mèo mướp to lớn vẫn đang cần mẫn liếm mông nó.

Tôi cúi xuống ẵm nó lên. Tôi xách hai bên nách nó, cơ thể con mèo bị kéo
dài ra đến không tin nổi.

“Ối...!”
Kinko trợn mắt, nét mặt nhăn nhó sợ hãi.
“Khoan đã nào! Cậu cứ thử sờ nó xem có thực là sẽ bị bệnh không đi!”
Tôi để con mèo người dài ngoẵng lên đầu, đi thẳng về phía bờ kè.
“Không muốn!”
Kinko chuẩn bị chạy trốn, con chó trong tay nó bị kích động sủa lên gâu

gâu.

Trên bờ kè chỉ còn lại một chấm đen như hạt đậu, Kinko vẫn đang chạy

thục mạng. Con mèo bắt đầu điên cuồng đạp chân, tụt từ tay tôi xuống đất.
Nó chớp chớp mắt một hồi rồi lườm tôi sắc lẻm.

“Xin lỗi, xin lỗi mà.”
Con mèo mướp lắc người, làm bộ lông xù tung lên. Khi bộ lông đã trở về

nguyên dạng ban đầu, nó lại liếm bàn chân trước như thể chẳng có chuyện
gì xảy ra.

“Mày nặng quá thể đấy. Thêm lần nữa nhé.”
Tôi vừa dứt lời, con mèo đó liền cong lưng lại như con rắn, lả lướt chuồn

đi mất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.