ORGAN MÙA XUÂN - Trang 98

❀❀❀

Tetsu suốt từ nãy tới giờ vẫn chẳng xem được gì.
“Nếu em không xem thì đưa chị.”
“Không cần.” Tetsu quay lưng về phía tôi đang vươn tay ra, kêu lên ầm ĩ.
“Ba mươi bảy độ hai.”
Cuối cùng thì nó cũng đọc to lên được cái đó. Tetsu thở phù một cái: “Hạ

sốt rồi.”

Như thể được đọc số cân, bác ngượng ngùng gật đầu. Bác bị sốt tới hôm

nay đã là ngày thứ tư rồi. Vừa vẩy chiếc cặp sốt, tôi vừa nghĩ, nghĩa là từ
hôm ngủ trong chiếc xe buýt đó tới giờ cũng chưa đến một tuần. Vậy mà
cảm giác như việc đã xảy ra lâu lắm rồi.

“Thật sự cảm ơn các cháu.”
Bác cúi đầu rất thấp cảm ơn. Sau đó bác bỗng đập hai tay vào nhau đánh

“bang” một tiếng to, rồi xoa mạnh lên da mặt khô ráp, trắng nhợt vì cơn
sốt. “Chà, bác thấy khỏe rồi!”

Nhưng lúc đứng lên đi vệ sinh, bác vẫn còn lảo đảo như người say rượu.
Buổi trưa, tôi ở chỗ bác làm món mì udon trứng. Tôi chỉ đập trứng vào

mì udon ăn liền (một chút vỏ trứng cũng bị rơi vào cùng), hành tôi cắt hơi
quá to nên ăn có cay một chút. Nhưng ba người ngồi ăn như thế này trong
căn phòng tràn ngập ánh nắng mặt trời, lại là món ăn mình tự tay chế biến,
nên tôi có cảm giác thật dễ chịu. Tôi có thể nấu được cả thức ăn cho mèo
lẫn mì udon. Tôi cảm thấy chỉ với điều này thôi là đi bất cứ đâu trên khắp
thế giới cũng có thể sống được vậy.

“Bác ơi, mèo cũng biết hắt xì hơi đấy. Nó cũng biết ngáp và ho nữa.” -

Tetsu húp nước mì tới giọt cuối cùng rồi nói. - “Mỗi con mèo có tiếng kêu
cũng khác nhau nữa. Có con kêu ‘meo... meo’ này, có con đòi ăn cơm kêu
‘eo... eo’.”

“Bác biết, bác biết.” - Giọng bác bỗng sôi nổi hẳn lên. - “Con kêu ‘eo’ có

phải là con mèo mướp màu nâu không?”

“Đúng rồi! Con mèo đó kêu ‘eo, eo’ rất to từ xa rồi tiến lại gần, nhưng

không chịu ăn cơm ngay đâu mà còn mài móng sồn sột gần đó trước đã.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.