OSS VÀ HỒ CHÍ MINH - Trang 474

căng thẳng ngày càng tăng trong thành phố. Mặc dù thành phố thường yên
tĩnh suốt cả ngày, nhưng sau lúc nhá nhem tối cuộc đọ súng lại bắt đầu.

"Mỗi đêm", Wickes nhớ lại, "chúng tôi có thể nghe thấy tiếng trống báo
hiệu của người Việt Nam bên kia sông, hầu hết vào lúc chuông điểm 12
giờ, rồi những tiếng súng rộ lên, ánh lửa bùng lên từ những kho hàng cao
su, trà và thuốc lá trong các xưởng sửa chữa và đóng tàu". Ngày càng tăng
số lính Nhật được sử dụng, kết hợp với quân đội Gurkhas và Pháp với nỗ
lực đưa thành phố vào tầm kiểm soát. Mặc dù nỗ lực đó nói chung là thành
công, nhưng những người Mỹ ở Sài Gòn vẫn "thấy mỗi lúc một thông cảm
hơn với người Việt Nam".

"Chúng tôi không còn tiếp xúc hay liên lạc với các đại diện của phong trào
độc lập", Wickes tuyên bố, "nhưng những tên thực dân Pháp mà chúng tôi
gặp càng khiến chúng tôi thêm ủng hộ Việt Nam với cuộc đối thoại không
thay đổi của họ nói về việc họ đã làm được gì cho đất nước này và họ sẽ
đối xử với những kẻ thực dân kia thế nào một khi họ giành lại được quyền
kiểm soát". Tuy nhiên, cả Wickes lẫn White luôn cho rằng: mặc dù họ
thông cảm với người Việt Nam nhưng hành động của họ chưa bao giờ vượt
quá "một lời tuyên bố cảm thông". Phóng sự hiện diện của họ tại Sài Gòn
và những lời nhận xét của họ cũng đủ làm cho người Pháp, những kẻ ngày
càng thấy mệt mỏi với quan điểm của Mỹ, tức giận. Nhận thấy công việc
trở nên khó khăn, Biệt đội 404 được rút dần. White và Wickes rời Việt Nam
trong một thời gian ngắn.

Tuy nhiên, họ sẽ sớm được gặp lại tại Hà Nội. Mặc dù ngày càng ít nhân
viên quân sự Mỹ có mặt tại Sài Gòn, nhưng đối với nhiều người Việt Nam,
sự hiện diện của người Mỹ dường như đang phát triển theo chiều hướng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.