tại của chính quyền Tưởng Giới Thạch, và Nhật Bản nhận thức rõ thực tế
đó. Người Pháp đặc biệt lo ngại Nhật Bản có thể tấn công Bắc Kỳ, nơi
những trang thiết bị có tầm quan trọng sống còn được vận chuyển bằng
đường thuỷ đến Hải Phòng và từ đó theo đường sắt đến Vân Nam hoặc
Lạng Sơn rồi theo đường bộ vào trung tâm Trung Quốc.
Vì lý do đó, Toàn quyền Catroux đã "miễn cưỡng" cho phép vận chuyển
đạn được cho Tưởng Giới Thạch qua ngả Hải phòng "vì sợ Nhật trả đũa".
Đặc biệt, ông ta lo rằng Nhật Bản có thể ném bom đường sắt bằng những
máy bay xuất phát từ các hàng không mẫu hạm đậu ngoài khơi đảo Hải
Nam. Như đã lưu ý từ trước, Catroux nhận ra rằng mình đang "đơn thương
độc mã", rằng rất khó xoay sở nên ông ta đã có một số nhượng bộ đối với
Nhật Bản nhưng vẫn cho phép một ít hàng viện trợ đến Trung Quốc.
Trong khi theo dõi tình hình châu Á, Roosevelt đã thúc giục các cố vấn của
ông tìm kiếm những biện pháp hoà bình giúp tiếp tục mở những tuyến tiếp
tế đến trung tâm Trung Quốc, nhưng ông không thể - về mặt chính trị và
quân sự - gửi quân tới bảo vệ Đông Dương hay bất kỳ thuộc địa nào khác
của châu Âu.
Những lo ngại về khả năng bành trướng của Nhật tiếp tục kéo dài sang năm
1939 và được bổ sung thêm bằng những tranh chấp giữa Pháp và Nhật về
quyền sở hữu quần đảo Trường Sa (nằm giữa Việt Nam và Philippines trên
biển Đông). Lúc đó chính quyền Roosevelt đã tạo ra một sự khác biệt ôn
hoà giữa những yêu sách của Pháp đối với Đông Dương và quần đảo
Trường Sa.