PHÁ ÁN Ư- CỨ ĐỂ SAU BỮA TỐI TẬP 1 - Trang 159

“Tôi hiểu rồi. Tiếc quá, thanh tra nhỉ. Nhưng bà Kodama Kinue định viết tên

của ai?’

“Nếu biết được thì đã chẳng vất vả thế này. Lời nhắn đó không còn có ích

nữa.”

Reiko nhìn xuống tấm thảm, bên tai văng văng tiếng thở dài của thanh tra

Kazamatsuri. Trên thảm, chỉ còn sót lại những vệt máu vô nghĩa ở chỗ đã từng có
tên ai đó.

* * *

Sau đó Reiko cùng thanh tra Kazamatsuri đi lên tầng 2. Đích đến là phòng

ngủ của ông Kodama Sosuke, chồng bà Kinue. Đây là phòng tìm thấy chiếc cúp
được cho là hung khí. Vừa đặt chân vào phòng, Reiko nhận ra ngay sự bất
thường. Kính cửa sổ hướng ra sân bị vỡ. Các mảnh thủy tính vương vãi khắp nơi.
Thanh tra Kazamatsuri chép miệng, ngó ra ngoài cửa sổ, “Một tên trộm vụng về
đã cố gắng đột nhập vào đây.”

Một chiếc cúp nằm lăn lóc giữa đống thủy tinh trên sàn nhà. Chiếc cúp chỉ

dài độ 30cm nhưng trông có vẻ nặng. Phần đầu có tạc hình một cầu thủ đang cầm
gậy.

“Cúp vô địch giải bóng chày đây mà. Phần đế có dính máu Đây đúng là

hung khí rồi. Nhưng sao hung khí lại nằm ở đây?”

Đem thắc mắc đi hỏi người có liên quan là nhanh nhất. Chủ nhân của căn

phòng được mời tới.

Ông Kodama Sosuke, 50 tuổi. Ông là chồng thứ hai của bà Kinue. Ông mặc

chiếc áo phông polo màu xanh dương cùng chiếc quần màu nâu, một bộ trang
phục bình thường nhưng so với độ lòe loẹt của bà Kinue thì lại thành quá ư giản
dị. Xét về tuổi, bà Kinue hơn ông Sosuke, chưa kể, trong công ty, bà làm giám
đốc còn ông là thành viên hội đồng quản trị. Do vậy, hiển nhiên ông Sosuke bị bà
Kinue coi thường.

Trước lời đề nghị của thanh tra hãy lần lượt trình bày sự việc, ông Sosuke

bắt đầu, “Lúc đó khoảng 9 giờ tối. Xem xong chương trình truyền hình lúc 8 giờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.