PHÁ ÁN Ư- CỨ ĐỂ SAU BỮA TỐI TẬP 2 - Trang 52

duyên dáng cho tới những chiếc mũ thông dụng mới nhất. Ngồi trên ghế
sofa, Reiko thở dài, “Thế này thì làm vịt béo cũng đáng….”

Reiko lóa mắt đến nỗi không ý thức được mình vừa nói gì.

Cảm nhận được mối nguy hiểm, Kageyama ghé vào tai Reiko nhắc

nhở.

“Thưa tiểu thư, tiểu thư ổn chứ?”

“Hả? Anh không phải lo.”

Reiko rất thích mũ. Thậm chí cô còn cho rằng chỉ có mũ mới đem lại

niềm vui cho phụ nữ. Nữ trang, đồ lông thú, túi xách cũng rất hấp dẫn Reiko
nhưng thật ngạc nhiên, với cô, chúng chỉ là phụ kiện thông thường. Theo
Reiko, những chiếc mũ rộng vành gắn lông chim diệc bạch, mũ hình quả
chuông trang trí hoa hồng nhung, mũ nan thắt ruy băng hồng… mới là thứ
tạo ra sự khác biệt. Sẽ không ngoa nếu gọi đây là sự tiêu dùng siêu hoang
phí. Bởi lẽ ở đất nước này, tuy có chỗ để mua mũ lông chim nhưng lại chẳng
có chỗ nào để đội chúng. Sở Cảnh sát Kunitachi lại càng không.

Nhưng Reiko vẫn mua mũ. Tại sao?

Bởi bì người ta bán mũ! Reiko đáp.

Do đó, không phải là vịt béo nhưng với khả năng tư duy hiện đã xuống

mức ngang bằng một con vịt, Reiko tóm lấy ngay một chiếc mũ chẳng khác
gì con vịt nhìn thấy đống thức ăn.

“Cái này đẹp quá!” Reiko đội thử chiếc mũ nhung có viền đăng ten

màu đen lên đầu rồi quay sang hỏi Kageyama, “Anh thấy thế nào? Có hợp
với tôi không?”

“Rất đẹp. Rất hợp với tiểu thư. Chiếc mũ làm toát lên vẻ cao quý của

tiểu thư.”

“Cái này cũng được chứ?” Reiko đặt câu hỏi tương tự với chiếc mũ

phớt có gắn ruy băng xanh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.