PHAN CHÂU TRINH - Trang 62

được bài thơ của Huỳnh Thúc Kháng:

Tấn sĩ nhỉ hà vật,
Ngôn ngữ thái ngạo mạn.
Tặng nhỉ nhứt trường tiên,
Sử tri ngã thủ đoạn.

(1)

Họ quen cách xưng hô ở ngoài đời, kể cả nhà tù

trong đất liền, nên cứ mỗi lần mã-tà hỏi là xưng tôi gọi chú. những điều ông
viết trong thư, họ cũng tin, riêng Huỳnh Thúc Kháng muốn thử. Trước ngày
vô tù, anh em thường hay giỡn nhau, nên Huỳnh Thúc Kháng vẫn nghĩ rằng
những điều Phan Châu Trinh nói trong thư chỉ tin… một nửa, vì "máu
Quảng Nam" trong người y ta còn đặc. Nghe Huỳnh Thúc Kháng nói, anh
em cũng tin. Bởi chẳng lẽ chánh tổng lại được trọng hơn ông nghè, ông cử
? Tất cả đều còn trẻ, nên họ cùng cười, bảo đây là "cái bẫy" của cụ Tây Hồ.
Huỳnh Thúc Kháng nói:
- Nếu chúng ta sụp bẫy, thì đúng là ma mới bị ma cũ bắt nạt.
Anh em cười vui.
Sáng hôm sau ra đập đá.
Nhìn anh em tù án nặng đập hòn nào ra hòn nấy, còn hầu hết "tù quan to"
đều khẻ những cục đá nhỏ chín mười nhát búa mà có khi cục đá vẫn cứ trơ
trơ. Huỳnh Thúc Kháng cũng mừng là thuở thiếu thời có theo thân phụ vào
sơn phòng với số nghĩa dân, nghĩa sĩ của Nghĩa hội Quảng Nam và học
được mấy năm quyền cước, chứ không thì… chẳng giống ai khi lâm vào
hoàn cảnh này. Huỳnh Thúc Kháng chỉ anh em cách cầm búa, cách vung
tay làm sao vừa bớt tốn sức lại vừa vỡ được hòn đá.
Đang hướng dẫn và thực hành cho anh em xem, thí có mấy tên lính mã-tà
đi tới quát nạt, vung roi tới tấp:
- Mầy cái gì ?
- Cử nhân !
Tiếng roi vụt lên… "trót !".
- Mầy cái gì ?
- Bẩm Ấm sinh.
- Trót !
- Mầy cái gì ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.