PHÁO ĐÀI CẤM - Trang 102

“Nhưng gu của cậu kiểu như là…” Cô ấy nói. “Da ngăm đen, tóc đỏ,

dong dỏng cao, hay thâm thấp, hoang dại, trưởng đội cổ vũ…”

“Mình thích hết những kiểu đó”, tôi nói. “Mình không phân biệt.”

“Ai cũng có sự phân biệt cả”, cô ấy nói. “Ai cũng có sự thiên vị hay yêu

thích cái gì đó hơn. Đó là tâm lý học con người cơ bản.”

Tôi cảm thấy như mình đang quay lại văn phòng của thầy Hibble, chẳng

có câu trả lời nào thỏa mãn cô ấy cả.

“Còn cậu thì sao?” Tôi hỏi. “Gu của cậu thế nào?”

“Mình thích người tự tin. Mình thích mấy anh chàng biết họ muốn gì

ấy.”

“Như Tyler Bell?”
Không hiểu sao tôi lại nói vậy. Tôi chẳng tin bất cứ thứ gì Tyler nói về

Mary: Tao phải cho nó một gậy, hiểu không? Nó chẳng thể rời đôi tay mò
mẫm khỏi người tao.
Tôi biết Mary sẽ không bao giờ thích một kẻ lông
bông như Tyler, nhưng đột nhiên trông cô ấy như thể vừa bị tôi đánh cho
một gậy.

“Cậu biết Tyler Bell?”
“Ai cũng biết Tyler Bell mà.”
“Làm sao cậu biết Tyler Bell?”

“Anh ta học cùng trường với mình. Anh ta có một chiếc Harley.”
“Anh ta nói gì với cậu?”
“Chẳng gì cả. Ý mình là, mình không biết rõ anh ta cho lắm. Mình chỉ

biết anh ta từng làm việc ở đây.”

“Tyler Bell là tên khốn”, cô ấy nói. “Hắn là nhân viên tệ nhất của cửa

tiệm.”

“Anh ta không phải gu của cậu, đúng không?”
“Chẳng có gì vui đâu, Will. Đừng đùa bất cứ điều gì về hắn.”

“Sao thế?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.