PHÁO ĐÀI CẤM - Trang 177

“Vì tao chưa xong.”
Hắn vung cây xà beng vào giá kẹo, đẩy đưa nó và làm đổ tất cả hàng kệ -

cả đống kẹo nhai, bạc hà và sôcôla rơi xuống giày tôi. Alf và Clark lui lại,
nhưng Rene thậm chí không thèm nhìn. Gã cứ lấy bật lửa từ tủ kính như lấy
táo.

“Đủ rồi”, tôi nói. “Đi thôi.”
Nhưng Tyler chỉ mới bắt đầu. Hắn xoay tít cái xà beng như cây ba toong

rồi đi theo lối bày hàng toàn máy đánh chữ.

“Sáu tháng làm ở đây”, hắn nói. “Tao lau sàn nhà. Tao chất hàng lên kệ.

Tao sửa cả cái nhà kho chết tiệt ấy. Còn cái phòng trên tầng hai? Khi tao
đến, nó như cái ổ chuột. Tao thiết kế lại. Gắn những cái kệ lên.”

Dùng đuôi cong của cái xà beng, hắn móc vào họng chiếc máy đánh chữ

xách tay hiệu Brother và hất tung nó khỏi kệ. Nó rớt xuống với tiếng va
loảng xoảng. Tyler bước qua nó, tiếp tục phá cái máy tiếp theo, một cái
Olivetti đen lỗi thời. “Tao đến đúng giờ, tao làm việc, còn tên khốn đó đuổi
tao.”

“Anh trộm đồ của ông ấy”, tôi nói.
“Mẹ kiếp”, Tyler nói. “Tao chưa bao giờ trộm cái gì ở chỗ này hết.

Nhưng tao sẽ nói cho mày chuyện gì đã xảy ra, nếu mày thực sự muốn
biết.”

Chiếc Olivetti va vào sàn và bạch ra như quả dưa, vỡ tan tành ngay ở

giữa, lộ ra những bộ phận bên trong màu đen nhớp nháp dầu. Tyler nhìn láo
liên, tôi nghĩ hắn đang ngấm thuốc, vì điều tiếp theo hắn nói nghe thật lố
bịch: “Trước hết, Mary Zelinsky là con khốn hứng tình nhất tao từng biết.
Từ ngày tao bắt đầu làm ở đây, tay nó lúc nào cũng mó máy người tao. Mỗi
lần bố già quay lưng đi, nó sẽ cạ vào người tao. Đẩy hai ti vào mặt tao. Tao
rời cửa hàng là nó đuổi theo tao trên đường Market, nắm khuỷu tay tao như
thể tao là bạn trai nó vậy.”

Hắn phá thêm ba chiếc máy đánh chữ nữa, đập chúng xuống sàn, rồi

quay sang kệ keo Elmer - mười hai cái chai màu trắng với những dòng chỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.