PHÁO ĐÀI CẤM - Trang 185

vậy.

“Mấy cháu bị đập khá thô bạo đấy”, Dante nói, chỉ vết cắt trên trán tôi.

“Có đau không?”

“Không đau lắm.”
“Uống thêm nước không?”
“Không, cám ơn chú.”

“Chắc không? Cháu uống ly đầu nhanh lắm đấy.”
Tôi vẫn còn khát khô. “Cháu ổn”, tôi nói. “Cám ơn chú.”
Ông gây ra tiếng lạo xạo khi nhấc cái ly lên và rời căn phòng để quay lại

cái máy nước lạnh. Ông ấy đi rồi, Hooper nhắm mắt và thở một hơi dài và
sâu. Tôi chợt nhận ra tôi biết ông ở cửa tiệm, thật ra là cả hai người. Họ
nằm trong nhóm những cảnh sát lui tới cửa tiệm Zelinsky ngày ngày để
nhận báo biếu hay tán dóc với Zelinsky về đội Yankee.

Dante trở lại với cốc nước thứ hai và tôi uống ngay.
“Nữa không?” Ông ấy hỏi.
“Nó ổn rồi!” Hooper nói. Ông ta nhìn tôi với ánh nhìn vô vọng, phiền

não. Rồi ông ấy nói: “Chú muốn về nhà trước bình minh, nếu các cậu thấy
ổn.”

“Xin lỗi”, Dante nói. “Được rồi, bắt đầu đi.”
Ông ngồi ở cái ghế thứ ba và lập tức lại nhổm lên. “Trời, chú quên mất.

Chú nghĩ cái này của cháu.” Ông lấy tờ Playboy cuộn tròn lại từ túi sau ra.
“Cháu làm rơi trong xe này.”

“Vanna phải không?” Hooper hỏi, nhổm dậy và giật lấy tờ tạp chí.

“Howard Stern đã nói về mấy tấm hình này mấy tuần rồi. Cậu ta nói chúng
nhìn lác cả mắt.”

“Vậy cậu xem đi”, Dante nói. “Còn đợi cái quái gì nữa?”
Hooper đặt tờ tạp chí ở giữa bàn, nơi mà tất cả chúng tôi đều có thể nhìn

thấy. Ông ta ngần ngừ một lúc, đùa bỡn với chúng tôi. Rồi ông ấy lật phần
hình ảnh và cô ấy xuất hiện, người tình của nước Mỹ đang đứng trước cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.