PHÁO ĐÀI CẤM - Trang 186

tủ lạnh đang mở trong bộ đồ lót đen. Cô ấy đang nhìn vào máy ảnh và cười
bẽn lẽn, giống như cả ba người chúng tôi đột nhập vào căn hộ và khiến cô
ấy bất ngờ vậy. Hooper lật tiếp các trang và bộ đồ rơi rụng dần, Vanna lăn
trên giường, thì thầm vào chiếc điện thoại và chọc ghẹo con mèo con. Dù
tôi đang ngồi trong đồn cảnh sát lúc ba giờ sáng, những bức ảnh ấy vẫn
khiến tôi ngạt thở. Dù bao chuyện rắc rối bám lấy tôi, thiết nghĩ điều này
vẫn xứng đáng lắm chứ.

“Chú không biết mấy đứa thấy sao”, Dante nói, “nhưng chú gọi đây là

một phép màu. Đặt gương mặt ấy lên cơ thể ấy? Thêm đôi chân nữa? Và
vòng ba ấy nữa? Không có từ ngữ nào diễn tả được. Thật vi diệu.”

“Tôi có thể dán mắt vào mấy bức hình này cả đêm”, Hooper tán thành,

rồi quay sang tôi. “Nhưng thật không may là…”

“Phải”, Dante thở dài. “Vào việc thôi.” Ông nâng tờ tạp chí, hôn gió, rồi

đặt nó phía kia của bàn. “Để em ấy ở đây cho may mắn đi. Cháu lấy tờ này
khi về nhé.”

“Dạ được”, tôi nói, có cảm giác khá lên trông thấy. Hai người này không

phải mấy tay điều tra viên ngầu và bặm trợn như tôi đã xem trong phim như
Dirty Harry hay Cobra. Trái lại, họ giống như những thám tử vui vẻ, thoải
mái mà tôi hay xem trên ti vi. Họ giống hệt nhân vật trong phim Magnum,
PI.

Hooper lấy trong túi ra chiếc máy thu âm cỡ băng cát-sét. “Sếp muốn

chúng ta làm mọi thứ đúng thủ tục”, ông ta giải thích. “Mong cháu không
phiền.” Ông ta nhấn nút thu âm trên thiết bị đó và đặt nó ở giữa bàn. “Cháu
muốn gọi cho mẹ lần nữa trước khi chúng ta bắt đầu không?”

Tôi lắc đầu: “Không sao đâu chú.”
“Thế còn ai khác cháu muốn gọi không? Chú nghĩ cháu nên có người lớn

kế bên cho cuộc trò chuyện này.”

“Không, cháu không sao đâu. Cháu chỉ muốn kể chuyện gì đã xảy ra

thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.