PHÁO ĐÀI CẤM - Trang 187

Dante bảo tôi ghi rõ họ tên, địa chỉ và ngày tháng năm sinh. “Tốt lắm”,

ông ta nói. “Cháu làm tốt đấy Billy. Bọn chú đã nói chuyện với Alfred và
Clark trước rồi nên bọn chú cũng biết khá rõ những gì đã xảy ra. Nhưng
chú muốn nghe từ phía cháu. Bắt đầu từ lúc xuất phát và đừng để sót gì
đấy. Thà là có nhiều chi tiết hơn là không được là bao, thế nhé?”

Tôi đã tập dượt câu chuyện của tôi rất nhiều lần nên tôi nói rất trôi chảy.

Tôi giải thích rằng chúng tôi chỉ đến vì mấy tấm ảnh của Vanna White thôi,
rằng chúng tôi lên kế hoạch ngụy trang như mấy con ma ninja, nhưng Tyler
và Rene đã phá hủy mọi thứ. Dante chăm chú lắng nghe nhưng Hooper lại
để vành mũ lưỡi trai che khuất đôi mắt, tôi đồ rằng ông ấy đang ngủ. Tôi
kết thúc câu chuyện bằng cách mô tả cuộc trốn thoát khỏi tiệm Zelinsky và
thanh gỗ gãy đôi. Rồi tôi hỏi Rene có sao không.

“Đang ở khu chăm sóc đặc biệt”, Dante nói. “Bị gãy lưng.”
“Có nghiêm trọng lắm không ạ?”
Tôi không biết tại sao mình lại nói vậy. Tôi biết rằng gãy lưng thì không

hề nhẹ.

“Ừ, khá nghiêm trọng đấy.”
Hooper ngồi dậy, chỉnh lại cái mũ: “Nghe này, chú sắp xong rồi. Chú chỉ

cần xác định thêm vài chi tiết nữa thôi.”

“Để lỡ sếp có hỏi”, Dante thêm vào.

“Vâng”, tôi nói. “Cháu hiểu mà.”
“Câu hỏi đầu tiên”, Hooper nói. “Làm sao cháu có được cái mã báo

động?”

“Cháu thấy Mary bấm nó.”

“Mary Zelinsky?”
“Đúng vậy.”
“Làm sao nhóc biết cô bé?”

“Cô ấy là bạn cháu.”
“Hai đứa biết nhau bao lâu rồi?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.